Lục Vũ Tháp cũng nói: “Đúng vậy đó ạ, thầy của con cũng nói rằng cần phải ăn nhiều đồ chay và ăn ít thịt hơn thì mới tốt cho sức khỏe. Vũ Tuệ con bé cũng sẽ không ăn kiêng quá mức, chỉ cần giảm ăn nhiều thịt và tinh bột mà thôi. Có những người anh em của chúng con ở đây, sẽ không để con bé vì việc giảm cân mà ảnh hưởng đến sức khỏe của mình đâu ạ”
Bà cụ Lục vừa mới nói một câu, đã bị đám cháu chắt thay nhau nói lý lẽ, bà xua tay: “Được, được rồi, bà nói cho các cháu biết. Vũ Tuệ muốn giảm cân thì giảm cân, nhưng ta nói lại một lần nữa, sức khỏe mới là điều quan trọng nhất, xinh đẹp chỉ là cái thứ hai thôi.”
Bố Lục nhanh chóng thuyết phục bà: “Mẹ, bọn nó sớm đã mười tám tuổi rồi, chuyện gì cũng đều biết rồi. Mẹ không cần phải lo lắng quá như vậy đâu ạ”
Không khí của bữa trưa cuối tuần của nhà họ Lục không bị ảnh hưởng bởi Mộ Dung Lăng Dạ, vẫn trước sau như một tràn ngập tiếng cười vui vẻ như mọi khi.
Một tuần mới rất nhanh lại bắt đầu.
Vũ Tuệ sau khi trải qua chuyện ngoài ý muốn bất ngờ này, cả người rực rỡ hẳn lên, không còn lười biếng, ham chơi và ham ăn như trước nữa.
Sau khi đến trường, dưới sự giám sát của một vài anh trai, cô ấy thực sự bắt đầu thực hiện một chế độ ăn kiêng nghiêm túc để giảm cân và học tập chăm chỉ.
Lục Minh Húc và những còn lại đang thảo luận riêng.
“Nếu biết trước chuyện thất tình có thể khiến cho cô gái nhỏ này nuôi ý chí giảm cân thì mấy năm trước chúng ta nên cố ý sắp xếp một anh chàng đẹp trai cho con bé”Sau khi Lục ‘Vũ Lý dửng dưng nói xong, trực tiếp bị anh cả của mình thưởng cho một cái đánh.
“Đây là những gì em nên nói với tư cách là một người anh trai sao?”
Lục Vũ Lý ủy khuất trừng mắt nhìn anh cả của mình: “Anh cả, chuyện này có gì đâu, anh còn học theo thủ đoạn của đồng chí Lục. Em là người thông minh như vậy, sớm muộn gì cũng bị các người đánh thành kẻ ngu si cho mà coi.”
Lục Minh Húc chỉ vào Tam Bảo, Tứ Bảo nói: “Đừng lo lắng, các bác sĩ thiên tài trong giới y học và phương Tây của nhà chúng ta đều đang ở đây. Em cho dù có bị đánh đến choáng váng thì bọn họ cũng sẽ chữa khỏi cho em!”
“Anh cả, anh, anh được lắm, đủ nhẫn tâm!”
Dưới ánh nắng tháng chín rực rỡ, trên người các thiếu niên tràn ngập ánh sáng thanh xuân đáng hâm mộ.
Trong khuôn viên trường Nham Hoa, ŧıểυ bá vương Tô Thu Nga đã không còn si mê Lục Vũ Tuấn nữa.
Thay vào đó, cô ta liên tục hỏi thăm Hàn Tương Trúc về đủ mọi vấn đề của Lục Vũ Lý.
Uông Liên vô cùng sửng sốt, khẽ hỏi Hàn Tương Trúc: “Làm sao vậy? Tại sao ŧıểυ bá vương lại đột nhiên thay đổi như vậy? Không phải cô ấy thích đàn anh Lục hay sao?
Hàn Tương Trúc mỉm cười và nói với Uông Liên những gì đã xảy ra trong rạp chiếu phim vào thứ bảy. Nhưng cô ấy không đề cập đến nụ hôn bất ngờ giữa Lục Vũ Lý và Bạch Ức Chỉ.
Uông Liên hiếu kỳ hỏi: “Cậu nói xem, Lục Vũ Lý thực sự lớn lên đẹp trai như vậy sao? So với đàn anh Lục còn muốn đẹp trai hơn sao? Lại có thể khiến Tô Thu Nga bộ dạng mê mẩn như vậy?”
“Cái này…“Hàn Tương Trúc không biết nên nói cái gì.
Theo quan điểm của cô ấy, cô ấy cảm thấy Lục Vũ Tuấn vững vàng, có khí chất và hấp dẫn hơn Lục Vũ Lý, càng dễ khiến trái tim các cô gái rung động hơn.
Theo ý kiến của cô ấy, Lục Vũ Lý quả thực rất đẹp trai, thậm chí có thể nói đẹp trai đến mức yêu nghiệt, lại có thêm chút lưu manh. Ngược lại, làm cho người khác cảm giác rất không vững vàng.
Uông Liên thấy cô ấy đang chìm trong suy nghĩ, liền đẩy cô ấy: “Sao cậu không nói nữa? Rốt cuộc thì ai đẹp trai hơn!”
Hàn Tương Trúc suy nghĩ một chút: “Mỗi người mỗi vẻ chứ! Ở trong mắt Tô Thu Nga thì có lẽ anh Lục Vũ Lý đẹp trai hơn, nhưng theo mình thấy thì anh Vũ Tuấn lại càng nho nhã hơn.
Uông Liên trêu chọc cô ấy: “Nói như vậy, nếu cậu phải lựa chọn thì cậu sẽ chọn Lục Vũ Tuấn chứ gì!”
Đây vốn là một câu nói đùa vô tình giữa những người bạn thân, nhưng không hiểu sao hai má của Hàn Tương Trúc đột nhiên ửng đỏ, cô ấy tức giận trừng mắt nhìn Uông Liên: “Cậu không được nói lung tung nhảm nhí loại chuyện này đâu. Giữa mình và anh Vũ Tuấn có quan hệ gì cậy còn không rõ ràng sao?”