Nghĩ tới đây, cô chán nản buông thìa, khẽ thở dài.
Thấy cô có vẻ mất hứng, Hàn Tương Trúc quan tâm hỏi thăm: “Tô Thu Nga, có phải cậu đang buồn vì chuyện phải quét dọn nhà vệ sinh nữ không? Cậu không cần lo, tớ và Uông Liên sẽ cùng giúp cậu dọn! Không phải chỉ có một tuần thôi sao?
Sẽ qua nhanh thôi: “Quét dọn nhà vệ sinh? Có chuyện gì thế?”
Lục Vũ Tuấn khế nhíu mày.
Hàn Tương Trúc kéo góc áo của cậu, nói nhỏ: “Anh Vũ Tuấn, anh đừng nói nữa, còn không phải vì chuyện đánh nhau tối hôm qua sao. Hiệu trưởng phạt Thu Nga quét dọn tất cả nhà vệ sinh trong khu kí túc xá nữ một tuần liền!”
“Hiện giờ Thu Nga đang không vui! Tuần này em không thể tới phòng tự học để học bổ túc môn toán, em muốn giúp Thu Nga quét dọn. Ít nhiều gì thì chuyện này cũng liên quan đến em, em không thể nhìn cậu ấy dọn dẹp một mình”
Lục Vũ Tuấn còn muốn nói gì đó nhưng thấy vẻ mặt kiên định của cô ấy, lời đến bên miệng rồi nhưng cậu lại nuốt nó xuống.
Tương Trúc của cậu chính là người tốt bụng, có trách nhiệm như vậy từ khi còn bé, cậu vẫn luôn biết điều này.
Vì vậy, cậu đưa tay lên, xoa đầu cô ấy, khẽ thở dài, nói: “Vậy được rồi, nhưng lúc em học tiết Toán, nhất định phải chăm chú nghe giảng. Cuối tuần về nhà thì tới biệt thự của anh, anh sẽ ôn lại cho em cẩn thận”
Hàn Tương Trúc nghịch ngợm giơ tay, làm lễ chào cậu: “Vâng, đội trưởng!”
Đôi má ửng hồng của thiếu nữ tràn đầy sức sống, sự trẻ trung, đáng yêu động lòng người. Trong lòng Lục Vũ Tuấn như có một chú mèo nhỏ khẽ cào, cảm giác ngứa ngáy, rất hạnh phúc.
Ăn xong bữa sáng, cậu đang định trở về phòng học thì Hàn Tương Trúc bất ngờ kéo cậu lại, sau đó nhét vào tay cậu hai cái kẹo mυ"ŧ, cộng thêm cả một hộp sữa chua rồi nói: “Anh Vũ Tuấn, những thứ này, mời anh ăn!”
Lục Vũ Tuấn cúi đầu, nhìn những món đồ trong tay mình, khóe miệng đẹp đế hơi cong lên, trên mặt lộ ra ý cười hạnh phúc: “Đây đều cho anh sao?”
Hàn Tương Trúc khoác tay Tô Thu Nga, gật mạnh đầu: “Đúng vậy, không phải anh nói em nợ anh kẹo mυ"ŧ sao? Vì thế em cố tình mua cho anh hai cái, còn hộp sữa chua kia là Thu Nga mời anh. Anh nhất định phải nhớ ăn nhé!”
Nói xong, không đợi cậu nói gì thêm, hai người đã khoác tay nhau rời đi. . Đam Mỹ Hài
Lục Vũ Tuấn nhìn theo bóng lưng của hai người, bất đắc dĩ lắc đầu.
Hàn Tương Trúc, em đúng là một cô bé ngốc nghếch! Lúc nào mới có thể thông suốt đây!
b*oi chiều, vào thời gian tự do hoạt động sau khi tan học, ŧıểυ bá vương số khổ bị thầy quản lý kí túc xá bắt cô đi dọn dẹp nhà vệ sinh của khu kí túc xá nữ.
Hàn Tương Trúc và Uông Liên chủ động chạy tới giúp cô.
Ba người bắt đầu quét dọn từ tầng một.
ŧıểυ bá vương lắc lắc cây lau nhà, vừa quét dọn vừa nhỏ giọng nguyền rủa Bạch Lâm Yên.
Ba người vừa lau dọn sàn nhà vệ sinh sạch sẽ, còn chưa kịp thở đây!
Vừa nghiêng đầu thì đã thấy Bạch Lâm Yên dẫn theo mấy người bạn vênh váo tự đắc bước vào.
Mặt sàn vừa được lau sạch chớp mắt đã bị mấy người họ giãm bẩn.
Tô Thu Nga quay đầu lại, vừa nhìn thấy cảnh này thì trực tiếp giơ gậy lau nhà lên: “Bạch Lâm Yên, cô có ý gì?”