Suốt cả quá trình hai người không hề phát hiện ra cậu vẫn luôn đi theo sau họ.
Suốt cả quá trình, Tô Thu Nga đều tức giận, thở phì phì phỉ nhổ người cậu hiệu trưởng của mình, đã dùng búp bê Barbie mà cô yêu quý nhất để uy hiếp cô, thật sự cô không hề bằng lòng nói lời xin lỗi!
Sau khi hai người đã tìm được chỗ và ngồi xuống, Tô Thu Nga cầm thìa, bĩu môi ăn một miếng cháo rồi nói: “Tương Trúc, cậu nói xem, nào có người cậu nào như vậy, rõ ràng là đồ bạch liên hoa kia vu khống cậu trước, cậu ấy lại làm như không nghe thấy. Còn phạt tớ phải dọn nhà vệ sinh nữ một tuần. Cậu ấy không phải cậu của tới, rõ ràng là cậu của đồ bạch liên hoa kia”
Hàn Tương Trúc đang ăn cháo cũng bị vẻ mặt đầy căm phẫn của cô chọc cười: “Được rồi, Tô Thu Nga, đừng giận nữa!
Ăn cơm mà tức giận không tốt cho tiêu hóa đâu”
Tô Thu Nga cắn một tiếng bánh bao thật to, nói chuyện không rõ ràng: “Chắc chắn tớ không thể nuốt nổi cơn tức này.
Bạch liên hoa, chúng ta thề không đội trời..”
Chữ “chung”
cuối cùng còn chưa nói xong, cô ấy chợt há to miệng đầy bất ngờ, đứng bật dậy.
Khóe miệng Lục Vũ Tuấn hơi nhếch lên, giọng nói thờ ơ, chỉ về chỗ ngồi đối diện với cô, bên cạnh Hàn Tương Trúc: “Hình như chỗ này không có ai ngồi, anh có thể ngồi đây không?”
Tô Thu Nga vội vàng ra sức nuốt miếng đồ ăn trong miệng, vội lấy lòng đáp: “Không có ai, không có ai, anh Vũ Tuấn, mời anh ngồi”
Sau khi nói xong cô mới nhớ tới hành động ăn như hổ đói vừa rồi của mình, cô cảm thấy hơi nản lòng, ngồi xuống chỗ của mình rồi lấy tay che kín mặt.
Mất mặt quá! Thật sự quá mất mặt rồi, cô lại để anh Vũ Tuấn nhìn thấy mình không có chút hình tượng nào.
Hàn Tương Trúc không hiểu gì, nhìn cô hỏi: “Tô Thu Nga, cậu sao thế? Sao lại không ăn cơm?”
Tô Thu Nga che mặt, cẩn thận ăn một miếng cháo: “Không, không có gì, Tương Trúc, cậu ăn trước đi, không cần để ý đến tớ, tớ ăn ít cháo là được rồi”
Lục Vũ Tuấn không hề để ý đến cô, ánh mắt vẫn luôn dõi theo Hàn Tương Trúc: “Sao không đợi anh đến rồi cùng đi ăn, hôm qua chúng ta đã hẹn nhau rồi mà”
“Thế sao? AI Xin lỗi anh Vũ Tuấn, em quên mất tiêu!”
Hàn Tương Trúc ngại ngùng gãi đầu, vừa rồi cứ mải lo lắng cho Tô Thu Nga nên cô ấy đã thật sự quên mất chuyện hôm qua hai người hẹn nhau rằng sau này ngày nào cũng sẽ cùng nhau đi ăn.
“Em đấy, đúng là cô nhóc lẩm cẩm, hèn chỉ từ trước tới nay đều không giỏi Toán!”
Trong lúc nói chuyện, Lục Vũ Tuấn đã bóc xong quả trứng gà luộc trong tay, đặt vào trong đĩa của Hàn Tương Trúc.
“Em ăn hết quả trứng gà này đi, sau này mỗi ngày đều phải ăn một quả trứng gà vào bữa sáng, như vậy mới đủ dinh dưỡng!”
Hàn Tương Trúc cau mày: “Nhưng em không thích ăn trứng gài”
“Không thích cũng phải ăn, ngoan, mau ăn đi. Nếu không, anh Vũ Tuấn sẽ tức giận đấy!”
Lục Vũ Tuấn nhìn cô ấy chằm chăm, dùng ánh mắt bảo cô ấy nhanh chóng ăn trứng gà.
Hàn Tương Trúc không có cách nào khác, chỉ có thể miễn cưỡng ăn hết trứng gà.
ŧıểυ bá vương Tô Thu Nga nhìn bức tranh hài hòa, đẹp đẽ của hai người họ, trong lòng vô cùng hâm mộ. Cô quay đầu, tìm kiếm bóng dáng anh trai mình đang ăn cơm, đùa giỡn với các bạn trai trong lớp giữa một đám người, bất đắc dĩ lắc đầu.
Chỉ cần anh trai của cô không nhéo tai cô là đã tốt lắm rồi, muốn anh ấy bóc trứng gà cho cô ăn sao, mơ đi thì hơn.