Nhưng mà thực chất anh cũng không hể tin tưởng chuyện lúc này anh ta quay trở lại Hà Thành chỉ để cảm ơn về chuyện lần đó.
Quả nhiên sau khi Sở Thần Dật nói khách sáo vài câu thì đột nhiên anh ta hỏi: “Tôi nghe nói Phó Sâm là bạn tốt của anh, đây có phải là sự thật không?”
Anh và Mạc Hân Hy liếc nhìn nhau một cái, gật đầu nói: “Đúng vậy, làm sao mà anh lại biết được chuyện này?”
“Anh ấy chính là chồng sắp cưới của chị họ tôi, Mộ Dung Lãnh Nguyệt. Ông nɠɵạı của tôi thật ra vẫn không tin chuyện chị Mộ Dung Lãnh Nguyệt đã tự sát, cho nên ba năm nay vẫn luôn đi tìm ta sự thật về cái chết của chị ấy” Sở Thần Dật thở dài một hơi.
“Theo như tôi được biết, Phó Sâm không có liên quan gì đến cái chết của Mộ Dung Lãnh Nguyệt đúng không?” Lục Khải Vũ nhìn thẳng vào anh ta, muốn tìm ra chút ít thông tin nào đó, thế nhưng mà Sở Thần Dật lại đeo mặt nạ, cho nên anh cũng chỉ có thể thấy được đôi mắt bình thản của anh ta.
“Chị Lãnh Nguyệt chính là vợ sắp cưới của anh ấy, cho nên ít nhiều sẽ có chút quan hệ với Phó Sâm”
“Lần này anh đến Hà Thành chính là vì Phó Sâm đúng không?” Lục Khải Vũ hỏi.
Rõ ràng là chuyện này không có chút nào liên quan đến Phó Sâm, cậu ấy cũng là người bị hại, thế nhưng tại sao Sở Thần Dật lại nói như vậy?
Đối mặt với nghi ngờ của Lục Khải Vũ, Sở Thần Dật không có giải thích nhiều, mà anh ta đột nhiên thay đổi chủ đề: “Tôi có một người bạn, người đó hết sức kính nể chủ tịch Lục đây, rất muốn được gặp anh một lần, không biết chủ tịch Lục có chịu nể mặt Sở Thần Dật tôi đi gặp người đó một lần không?”
“Bạn của anh sao? Là ai vậy?” Lục Khải Vũ nhíu mày hỏi.
“Có lẽ anh cũng đã từng nghe nói qua người này, Mộ Dung Lãnh Nam!”
Sau khi Sở Thần Dật nói cái tên này ra thì đã khiến cho tất cả mọi người ở trong căn phòng đều kinh hãi.
Người này chính là con trai trưởng của nhà Mộ Dung, là con của vợ lẽ sinh ra, Mộ Dung Lãnh Nam, người ngoài đều đồn đại rằng đây là một người vô cùng nhát gan, là một người rất bình thường không có gì đặc biệt cả, đã ở trong xí nghiệp của nhà Mỗ Dung ngây người nhiều năm nhưng không đạt được bất kỳ thành tích nào cả.
Mãi cho đến thời gian gần đây thì Mộ Dung Lãnh Nam đã hoàn toàn chọc giận trưởng họ của nhà Mộ Dung, sau đó bị lưu đày ở Châu Phi rồi mới dần dần lấy lại được sự coi trọng, dần dần để lộ ra tài năng của mình, rồi liên tiếp hoàn thành tốt được hai hạng mục lớn.
Loại người như thế này nhìn thì thấy rất bình thường, nhưng thật ra thì lòng dạ rất sâu, là người không thể khinh thường được.
Anh ta đến Hà Thành để làm cái gì cơ chứ?
Mặc dù ở trong lòng mọi người đều tràn đầy nghi ngờ nhưng mà bộc lộ ra bên ngoài cho mọi người thấy mình vẫn thấy bình thường.
“Được, tất nhiên là tôi phải nể mặt của anh chứ, tôi nhất định phải đi gặp anh ta một lần!” Lúc này Lục Khải Vũ đưa ra quyết định.
Trực giác cho của anh nói cho anh biết lần này Mộ Dung Lãnh Nam sẽ lật đổ Mộ Dung Lãnh Nhu để nắm lại cổ phần ở tập đoàn của nhà họ Lục.
Ở trong một khách sạn gần đó, hai người Mạc Hân Hy rất nhanh đã gặp được Mộ Dung Lãnh Nam.
So với tưởng tượng của hai người bọn họ thì không quá giống nhau, người ngoài luôn đồn đại là tướng mạo của anh ta rất bình thường, năng lực cũng bình thường nhưng mà thoạt nhìn qua Mộ Dung Lãnh Nam thì thấy anh ta đào hoa phong nhã, thái độ rất từ tốn, trong đôi mắt để lộ ra sự khôn khéo.
Sau khi nhìn thấy mấy người Lục Khải Vũ thì Mộ Dung Lãnh Nam rất nhiệt tình đi tới, một tay đưa ra bắt tay với Lục Khải Vũ nói: “Chủ tịch Lục, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!”
“Ồ? Danh tiếng của tôi có lẽ không thể lớn đến nỗi mà lại để cho cậu Mộ Dung đây nói ngưỡng mộ đã lâu như vậy!” Mặt Lục Khải Vũ không biểu tình nhìn thẳng vào anh ta, muốn nhìn rõ xem phản ứng của anh ta lúc này.
Nghe thấy đối phương không nhiệt tình trả lời thì Mộ Dung Lãnh Nam không có tức giận mà vẫn như cũ cười ha hả nói: “Tuy danh tiếng của chủ tịch Lục không đến tận Châu Âu nhưng tên của hai đứa con trai của anh cũng đã vang dội toàn cầu. Lục Vũ Tuấn đã được toàn thế giới công nhận là thiếu niên thiên tài trong giới y học, còn Lục Vũ Lý chính là ngôi sao nhỏ tuổi nổi tiếng trên thế giới”