Phương Hiểu Lạc nhận lấy tiền, cũng không đếm mà nói: “Chị Trần, em cảm kích chị còn không hết đây!”
Trần Mỹ Quân đúng là cha mẹ tái sinh của cô.
Trần Mỹ Quân vỗ vỗ mu bàn tay Phương Hiểu Lạc:
“Sau này trở về có chuyện gì khó khăn cứ tới tìm chị. Dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng đã hợp tác với nhau hơn một năm, chờ khi em sắp xếp xong xuôi mà muốn nhận việc tiếp thì cứ tới tìm chị lấy hàng.”
“Vâng chị Trần, em nhớ kỹ rồi.”
Rời khỏi nhà máy thêu Giang Thành, Phương Hiểu Lạc đếm đếm số tiền Trần Mỹ Quân mới đưa cho, sau đó tới chợ bán thức ăn.
Cô mua hai miếng đậu hũ, một miếng thịt ba chỉ, một con cá, năm cân gạo, hai cân dầu. Sợ Phương gia không có đồ gia vị, cô lại mua thêm một ít gia vị nêm nếm nữa.
Sau khi mua xong, trong tay Phương Hiểu Lạc còn lại 52 đồng.
Đây là một khoản tiền lớn.
Phương Hiểu Lạc lại mua thêm hai cái bánh bao để lấp đầy bụng mình.
Chừng hai giờ chiều, cô ngồi lên ô tô đi về phía Hồng Hạc thôn. Trên xe có rất nhiều người, vốn dĩ xe vốn đã chẳng có mấy chỗ ngồi, chật chội vô cùng.
Chiếc xe này chỉ đi ngang qua Hồng Hạc thôn, nó còn sẽ tới những thôn trấn khác nữa. Người trên xe cũng mua không ít đồ, trong xe tràn ngập mùi mồ hôi với mùi thuốc lá.
May mà Hồng Hạc thôn cách Giang Thành không tính là xa, chừng nửa giờ sau, cuối cùng cô cũng có thể xuống xe.
Tháng năm, cũng là lúc vào mùa.
Trên đồng ruộng toàn là chồi non mới mọc, xanh ngát một màu, chỉ nhìn liếc qua đã khiến người ta cảm thấy tươi mát thoải mái.
Bọn nhỏ không đi học đuổi theo ô tô chạy khắp nơi, cho dù bụi mù tung bay bọn nhỏ vẫn cười vui vẻ trêu chọc nhau, trông rất có súc sống.
Cổng thôn có mấy người lớn tuổi tụ tập tốp năm tốp ba nói chuyện phiếm, người thì đan áo len, người thì vá quần áo, người thì tách đậu, người thì lặt rau, mỗi người một việc.
Phương Hiểu Lạc xách theo không ít đồ trong tay, trực tiếp đi về phía cổng thôn.
Mấy ông bà lão vốn đang đàm tiếu việc nhà lại đồng loạt nhìn về phía Phương Hiểu Lạc.
Trong thôn không có cô gái nào xinh đẹp lại có da thịt mịn màng như vậy.
“Cô gái, cô tới từ Giang Thành đúng không?”
“Cô gái, cô tới Hồng Hạc thôn tìm ai?”
Phương Hiểu Lạc hỏi: “Bác ơi, cho cháu hỏi đường tới nhà Phương Thế Quân với.”
“Vừa lúc bác đang tính về nhà lấy đồ, đi, bác đưa cháu đi.” Một bà cụ tóc bạc trắng, trông hơn 70 tuổi vẻ mặt hiền từ đứng lên.
Phương Hiểu Lạc vội vàng cảm ơn: “Cảm ơn bác.”
Tuy trông bà cụ đã hơi lớn tuổi, nhưng đi đứng vẫn còn nhanh nhẹn, giọng nói cũng lanh lẹ:
“Cháu gái, cháu nghe nói mẹ Phương Cường ngã bệnh nên mới tới thăm bà ấy đúng không?”
“Kể ra mẹ Phương Cường cũng thật đáng thương, vào trong thành tìm con gái, không gặp được con gái thì cớ, lại còn bị dầm mưa, giờ ngã bệnh rồi, cũng không chịu tới bệnh viện khám nên hôm nay còn không xuống giường nổi.”