Phương Hiểu Lạc cười híp mắt: “Chào bác Hàn, cháu tới giao hàng.”
Cô quen cửa quen nẻo tìm tới phân xưởng, chủ nhiệm phân xưởng thứ hai Trần Mỹ Quân vừa thấy cô đã bước lên chào đón:
“Hiểu Lạc, em tới rồi à? Mấy ngày nay em vẫn ổn chứ?”
Từ gia mở nhà máy đồ gỗ, chuyện của Từ gia cũng đã lan truyền khắp nơi.
Trần Mỹ Quân rất lo cho Phương Hiểu Lạc. Chị ấy nhìn Phương Hiểu Lạc từ trên xuống dưới một lượt, phát hiện tinh thần của cô cũng khá ổn mới yên tâm lại.
“Em vẫn khỏe chị Trần, vừa lúc hôm nay có thời gian, em đưa sườn xám tới.”
Trần Mỹ Quân nhận lấy, xem lướt qua ba cái sườn xám: “Hiểu Lạc, tay nghề thủ công của em xuất sắc thật sự. Lần này em định lấy bao nhiêu hàng?”
“Chị Trần, em chuẩn bị trở về Hồng Hạc thôn rồi, lần này tạm thời không lấy thêm hàng.”
Trần Mỹ Quân suy nghĩ một lát: “Được rồi, vậy chị cất mấy thứ này vào kho, trả tiền công mấy cái trước cho em.”
Nhập kho rồi đăng ký xong, Trần Mỹ Quân đưa Phương Hiểu Lạc ra ngoài.
Rời khỏi cổng nhà máy thêu, thấy xung quanh không có người, Trần Mỹ Quân mới nói:
“Hiểu Lạc, em suy nghĩ xem có muốn tới nhà máy thêu đi làm không? Dựa vào tay nghề thủ công của em, nếu em muốn, nhà máy luôn mở rộng cửa chào đón em.”
“Nếu đổi thành lúc trước, chắc chắn chị sẽ không nói lời này. Từ gia nhà em có điều kiện tốt như vậy, chút tiền lương này cũng không thấm vào đâu. Bình thường em nhận ít đồ về thêu, kiếm chút tiền tiêu vặt là được.”
“Nhưng hiện tại… chị nghe nói điều kiện của Phương gia cũng không tốt lắm, nếu như em chuẩn bị trở về…”
Phương Hiểu Lạc thầm cảm kích: “Chị Trần, em cảm ơn chị, em muốn về trước để xem tình huống thế nào, mấy ngày nữa em lại cho chị một câu trả lời chắc chắn có được không?”
Trần Mỹ Quân rất vui vẻ: “Được, vậy em cứ về trước đi.”
Chị ấy cũng biết, Phương Hiểu Lạc đột ngột phải đổi họ, trở lại nhà che mẹ ruột rồi chắc chắn sẽ có rát nhiều chuyện cần làm.
Chị ấy chỉ sợ Phương Hiểu Lạc không thể nghĩ thông suốt, nhưng nhìn thái độ hiện tại của em ấy, hẳn vẫn rất ổn.
“A, đúng rồi.” Trần Mỹ Quân lấy một cái khăn tay từ trong túi áo ra, bên trong toàn là tiền:
“Đây là tiền thêu của em hai tháng này. Chị nghe nói hôm qua em đi xem mắt, thiết nghĩ, hẳn em cũng từ bỏ Chu Ngạn Văn rồi.”
“Em cũng đừng trách chị Trần không chịu đưa tiền cho em, em nói em, cực khổ thêu thùa kiếm tiền, nhưng kiếm được bao nhiêu lại cầm đi cho Chu Ngạn Văn tiêu bấy nhiêu…”
“Chị cũng không nhịn được nữa nên mới tự quyết định giữ tiền lương của em lại. Hiện tại chị gửi lại cho em, em đếm đi.”
Phương Hiểu Lạc nghe thấy mấy lời này xong, trong lòng kích động muốn khóc.
Nguyên chủ trời xui đất khiến điên cuồng yêu thương Chu Ngạn Văn, nhưng vì vị cứu tinh Trần Mỹ Quân này mà cô còn có được chút tiền!