70 Thanh Niên Trí Thức Xuống Nông Thôn, Ta Có Không Gian Cùng Linh Tuyền

Chương 2.

Trước Sau

break

Con gái thứ hai là Chung Lâm, lớn hơn Chung Tình một tuổi, mười tám tuổi, đã tốt nghiệp cấp ba nhưng chưa tìm được việc làm.

 

Chung Lâm ích kỷ, chỉ nghĩ cho bản thân. Vì không muốn bị đưa xuống nông thôn, lại còn thèm muốn công việc của Chung Tình, nên cô ta đã lén lút ghi danh thay cho em họ, bắt cô phải đi nông thôn.

 

Vết thương trên trán của nguyên chủ cũng là do xô xát với Chung Lâm khi tranh cãi về chuyện này. Trong lúc giằng co, Chung Lâm đẩy cô ngã đập đầu vào bàn. Không những thế, cô ta còn nhân cơ hội cướp luôn chiếc bùa hộ mệnh, một quả bầu bằng ngọc xanh mà bà ngoại để lại cho Chung Tình.

 

“Cô làm gì mà trưng cái bộ mặt đó ra thế? Mau dậy ngay đi!”

 

Chung Tình vẫn không đáp lại.

 

Trong mắt Chung Lâm, sự im lặng của Chung Tình chính là đang tỏ thái độ bất mãn với cô ta, cô ta hừ lạnh một tiếng: "Mày còn dám giở tính khí với tao à? Nói thẳng cho mày biết, được đi nông thôn mới là phúc phận của mày đấy! Nếu không nhờ cha mẹ tao cưu mang, thì giờ này mày cũng như cha mẹ mày, bị đày đến chuồng bò rồi, biết chưa?"

 

"Cái phúc phận đó để lại cho chị có muốn không, đồ ngu?"

 

Đến giờ Chung Tình đã hiểu đại khái mọi chuyện, cô gái trước mặt chính là chị họ Chung Lâm, cũng chính là người đã đẩy nguyên chủ đập đầu bị thương.

 

Nếu không phải cô xuyên đến đây, thì có lẽ thân thể này đã chết rồi. Nói cách khác, Chung Lâm chẳng khác nào một kẻ giết người!

 

Báo danh bắt nguyên chủ xuống nông thôn, muốn cướp việc của cô ấy, cướp bùa hộ mệnh ngọc bích của cô ấy, còn đánh cô ấy bị thương... Bây giờ lại còn bắt cô ấy vừa mang thương tích vừa hầu hạ cả nhà họ?

 

Cái loại người này còn có thể gọi là người được sao?

 

"Mày nói cái gì?" Chung Lâm trừng mắt, không thể tin nổi Chung Tình lại dám bật lại cô ta: "Mày dám nói chuyện với tao như thế à?!"

 

"Nói với chị như thế thì làm sao? Chị nghĩ chị là ai hả?" Chung Tình đau đầu đến mức ong ong, vô cùng khó chịu, bực bội quát: "Mau cút ra ngoài cho tôi!"

 

"Đây là nhà tao! Người phải cút đi là mày! Tao sẽ đi mách cha mẹ, để họ đuổi mày ra ngoài! Mày chỉ đáng cùng cha mẹ mày bị đày đi chuồng bò thôi!" Chung Lâm tức đến phát điên, từ trước đến nay, Chung Tình trong nhà cô ta chẳng khác nào một con ở, hôm nay rốt cuộc bị trúng tà gì mà dám chống đối cô ta thế này?

 

Mẹ kiếp!

 

Chung Tình chống tay xuống đất, chậm rãi đứng dậy, rồi mặt không chút cảm xúc bước về phía Chung Lâm.

 

Chung Lâm cứ tưởng Chung Tình đã khuất phục, khóe môi nhếch lên, vừa định mở miệng mắng tiếp: "Phải để tao mắng vậy mày mới chịu ngoan ngoãn nghe lời hả? Đúng là đồ hèn hạ! Còn không mau đi- Aaa!!!"

 

Chung Tình không thèm phí lời, lập tức tung một cú đá thẳng vào Chung Lâm. Chung Lâm bị đá lùi lại mấy bước, không đứng vững mà ngã phịch xuống đất.

 

"Aaa! Mày dám đánh tao! Mày dám đánh tao?!" Cơn đau khiến gương mặt cô ta méo mó, gào lên tức giận: "Đồ tiện nhân! Mày chán sống rồi à?!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc