70 Thanh Niên Trí Thức Xuống Nông Thôn, Ta Có Không Gian Cùng Linh Tuyền

Chương 1.

Trước Sau

break

 

"A... đầu mình đau quá..."

 

Chung Tình còn chưa mở mắt, nhưng cơn đau nhói liên tục truyền đến khiến cô cau mày.

 

Chẳng phải cô đã bị sóng biển cuốn đi sao? Vậy đây là đã được cứu rồi ư?

Nhưng tại sao đầu lại đau đến thế này?

 

Hàng mi dài khẽ run, cô chậm rãi mở mắt ra.

 

Chỉ vừa hé mắt, Chung Tình đã giật nảy mình.

 

Đây là bệnh viện kiểu gì vậy? Sao lại cũ nát thế này? Còn nhỏ như thế nữa?

 

Căn phòng ước chừng chỉ rộng hai, ba mét vuông, ngoài chiếc giường mà cô đang nằm thì hầu như không còn chỗ đặt chân. Dù vậy, không gian chật hẹp này vẫn bị nhét đầy đủ loại đồ lặt vặt.

 

Ngay trước mặt cô là một cây chổi và ki hốt rác, còn bên phải là đống đồ đạc chồng chất như núi, lúc nào cũng có thể đổ sụp xuống.

 

Chung Tình chống tay xuống giường, khó nhọc ngồi dậy, đến lúc này, cô mới phát hiện thứ mình nằm đâu phải giường.

 

Rõ ràng chỉ là một lớp rơm khô rải dưới đất, bên trên phủ một tấm ga rách rưới mà thôi!

 

Chung Tình không khỏi thắc mắc, bây giờ vẫn còn bệnh viện kiểu này sao? Hay là cô bị sóng đánh dạt vào một làng chài nhỏ, được dân làng cứu giúp?

 

“Rầm!”

 

Tiếng động chát chúa vang lên, cánh cửa bị đá văng.

 

Cánh cửa vốn đã cũ nát, làm sao chịu nổi cú đá hung hăng này? Chỉ trong chớp mắt nó vỡ thành mấy mảnh, thậm chí những thanh gỗ mục nát vẫn còn đang rơi xuống lả tả.

 

Ngoài cửa, một cô gái mặc váy dài màu vàng nhạt đứng đó.

 

Cô ta có gương mặt xinh xắn ngọt ngào, nhưng lời thốt ra lại đầy chua ngoa, cay nghiệt.

 

“Cô tỉnh rồi sao không trả lời tôi? Tôi còn tưởng cô chết rồi đấy! Thôi, không sao thì mau dậy mà nấu cơm đi! Một lát nữa cha mẹ tôi về mà thấy cô còn chưa làm cơm, thì cứ chờ mà lãnh hậu quả đi!”

 

Vừa nhìn thấy cô gái này, một loạt ký ức bỗng ào ạt tràn vào đầu Chung Tình.

 

Cơn đau đầu vốn đã âm ỉ, giờ lại càng thêm dữ dội, như thể có ai đang cầm búa giáng từng nhát vào óc cô.

 

“Mẹ nó chứ!”

 

Sắc mặt Chung Tình lập tức thay đổi, cô… xuyên không rồi! Còn xuyên về thập niên 70, thời đại thiếu ăn thiếu mặc!

 

Không chỉ vậy, cô còn nhập vào một người trùng tên với mình!

 

Dòng ký ức ùa về, kể lại mọi chuyện khi cô bị sóng biển cuốn đi, thì ở thời đại này, Chung Tình của những năm 70 cũng vừa vặn đập đầu vào cạnh bàn. Vì thế, linh hồn hai người đã hoán đổi.

 

Nguyên chủ thân thể này năm nay mười bảy tuổi, vừa tốt nghiệp cấp ba, đã thi đậu vào nhà máy cơ khí và chỉ còn một tuần nữa là sẽ chính thức đi làm.

 

Nếu chỉ có vậy thì cũng không đến nỗi nào, nhưng cuộc đời lại chẳng hề bằng phẳng như thế.

 

Nguyên chủ không phải con gái ruột của nhà này, cô chỉ là đứa trẻ sống nhờ nhà bác cả.

 

Bác cả của cô Chung Kiến Quốc, là công nhân xưởng giày da. Bác dâu Phương Ái Liên, cũng làm trong xưởng, nhưng phụ trách hậu cần.

 

Gia đình họ có hai người con, con trai cả Chung Phi Long, năm nay hai mươi hai tuổi, đang làm việc trong nhà máy cơ khí, đã lập gia đình và có một con gái vừa tròn một tuổi.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc