70, Quân Tẩu Mang Đầy Vận May

Chương 36

Trước Sau

break

Ban đầu công an định báo cho gia đình ông ở đại đội Hồng Kỳ, nhưng ông kiên quyết không cho, sợ người nhà lo lắng.

Cuối cùng đồn công an bố trí người chăm sóc ông, lãnh đạo nhà máy cũng đến tận nơi thăm hỏi.

Họ trao cho ông một lá cờ vinh danh và thưởng ba trăm đồng.

Ngoài ra còn hứa sẽ lo toàn bộ viện phí, chi phí dinh dưỡng và trả lương đầy đủ trong thời gian ông nằm viện.

Nhưng Lục Chấn Quốc từ chối hết. Với ông, việc bắt gián điệp, bảo vệ tài sản quốc gia là trách nhiệm mà công dân nào cũng nên làm. Huống hồ ông từng là lính, lại càng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Ban lãnh đạo nhà máy thấy Lục Chấn Quốc kiên quyết như vậy cũng không tiện ép buộc thêm, chỉ sợ lỡ kích thích ảnh hưởng đến việc dưỡng thương của ông.

Đành phải tạm thời đồng ý với yêu cầu của ông, nhưng ngầm tính toán mấy hôm nữa sẽ mang cờ khen thưởng cùng tiền thưởng đến quê ông trao tận tay.

Dù sao nếu không có Lục Chấn Quốc, e là nhà máy thép bây giờ đã phải gánh tổn thất nghiêm trọng rồi.

Với những người hùng như vậy, nhà máy nhất định không thể keo kiệt, phải có phần thưởng xứng đáng.

Cùng lúc đó, Lục Kiều Kiều và người nhà họ Lục hoàn toàn không hay biết gì về những chuyện đang diễn ra trên huyện.

Lúc này, Lục Kiều Kiều đang chết lặng vì một tin sốc.

Hứa Lai Đệ sắp lấy chồng, mà người cô ta lấy lại là người nhà họ Đỗ ở đội sản xuất Vĩnh Phong bên cạnh.

Lục Kiều Kiều tuy chưa từng đến đội Vĩnh Phong, nhưng cũng nghe qua đôi chút. Đội Vĩnh Phong nằm ngay sát bên đội Hồng Kỳ, chỉ cách nhau tầm nửa tiếng đi đường.

Nghe dân trong thôn nói, bà cụ Hứa đã nhận của nhà họ Đỗ hẳn một trăm đồng tiền sính lễ.

Đây đúng là mức sính lễ "trên trời", bởi giờ có cưới xin, nhà người ta cũng chỉ chuẩn bị độ hai mươi cân lương thực và mười đồng gọi là lấy lệ.

Trừ khi là mấy anh có tiếng xấu, khó tìm vợ, thì mới chịu chi mạnh tay để rước được người về.

Xem ra Hứa Lai Đệ bị chính bà nội mình bán đi rồi.

Bà cụ Lục nghe được chuyện này, trên mặt không giấu được vẻ hả hê.

“Đáng đời! Cái thứ đen lòng như nó, rơi vào kết cục như thế cũng chẳng trách được ai.”

Nếu như Hứa Lai Đệ không từng đẩy Lục Kiều Kiều xuống sông, có khi bà cụ Lục còn thương hại cô ta một chút.

Nhưng từ lúc biết chuyện cô ta ra tay đẩy cháu mình xuống nước, bà cụ Lục hận không thể tự tay đẩy cô ta xuống sông để cô ta cũng nếm thử cảm giác bị nước nuốt chửng là như thế nào.

Bà cụ Lục thấy Lục Kiều Kiều cứ im lặng mãi, tưởng cô đang mềm lòng thương hại Hứa Lai Đệ, liền lên tiếng an ủi.

“Bé ngoan, cái loại người đen lòng như thế, có kết cục gì cũng là tự mình chuốc lấy, con không cần phải buồn thay đâu.”

Lục Kiều Kiều lắc đầu: “Bà, con không buồn.”

“Không buồn là tốt rồi. Ngoan, lát nữa bà nấu thịt thỏ cay cho con ăn nhé.”

Hôm qua Lục Kiều Kiều lại theo Lục Hoằng Đạt lên núi kiếm cỏ heo, còn nhặt được hai con thỏ mang về.

Người nhà họ Lục sớm đã quen với cái số “cá chép may mắn” của Lục Kiều Kiều rồi, chuyện cô cứ lên núi là nhặt được đồ hoang cũng chẳng còn gì lạ nữa.

Dù vậy, mỗi lần ăn thịt, bà cụ Lục vẫn không quên dặn dò mọi người trong nhà phải nhớ ơn Lục Kiều Kiều.

Nhà họ Lục vẫn như mọi khi, ấm áp, vui vẻ bên mâm cơm.

Còn ở nhà họ Hứa, lại như sắp lật trời.

Sau hôm bỏ chạy khỏi sân phơi thóc, Hứa Lai Đệ chạy thẳng đến chỗ Trần Đông ở viện trí thức trẻ. Nhưng đúng lúc ấy Trần Đông không có ở đó nên cô ta không gặp được.

Vì sợ bà cụ Hứa sẽ nhốt mình lại, Hứa Lai Đệ không dám quay về.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc