Tiêu Ngự Thành lắc đầu phản đối:
“Không được. Nếu bọn chúng thực sự đang ẩn trong nhà máy, anh cho toàn bộ người ra mặt chắc chắn sẽ đánh động đến chúng.”
Lục Chấn Quốc cũng nhận ra mình quá hấp tấp, suýt nữa làm hỏng việc.
“Vậy tôi sẽ gọi vài người đáng tin, âm thầm kiểm tra.” Lục Chấn Quốc nói.
Lần này Tiêu Ngự Thành gật đầu đồng ý: “Ừ, lát nữa tôi sẽ đi cùng.”
Sau đó ba người tiếp tục bàn bạc kế hoạch. Nửa tiếng sau, mọi chuyện đã chuẩn bị xong xuôi.
Lục Chấn Quốc và Tiêu Ngự Thành bắt đầu kiểm tra, còn Vương Hổ thì đến đồn công an tìm người hỗ trợ.
Cùng lúc đó, Lục Kiều Kiều và bà cụ Lục sau một giờ lắc lư trên xe, cuối cùng cũng về tới công xã.
Lúc này đã hơn ba giờ chiều, xe bò về đại đội đã không còn, hai bà cháu chỉ có thể đi bộ về.
May mà đồ bà cụ mua không nhiều, nên đi bộ cũng không quá mệt.
Về đến đại đội, dân trong thôn vẫn đang làm ngoài ruộng.
Vào sân, bà cụ Lục đặt đồ xuống, rồi đi vào bếp chuẩn bị nấu cơm.
Chiều muộn, đến giờ tan làm, người nhà họ Lục lần lượt trở về.
“Mẹ, hôm nay hai người lên huyện thành có suôn sẻ không?” Lục Chấn Nghiệp vừa thấy bà đã hỏi.
Bà cụ chỉ gật đầu nhạt nhẽo, cũng không nói thêm gì.
Nhưng khi Vương Lệ Hồng biết bà cụ lại mua đồ mới cho Lục Kiều Kiều, suýt nữa thì buột miệng than phiền. May mà Lục Chấn Nghiệp kéo lại, còn trừng mắt ra hiệu cảnh cáo.
Vương Lệ Hồng đành ngậm ngùi nén giận, không dám nói gì.
Hai ngày sau, Lục Kiều Kiều lại theo người lớn ra đồng kiếm công điểm như trước. Thỉnh thoảng cũng cùng Lục Hoằng Đạt lên núi cắt cỏ heo.
Nhưng trong lòng cô vẫn luôn canh cánh chuyện ở thành phố, không biết “ông bố hời” kia có tóm được tên gián điệp hay chưa.
Vì cứ nghĩ ngợi nên cô thường thất thần, bà cụ Lục đương nhiên hiểu rõ cô lo gì, nhưng chuyện này lại không thể kể cho ai trong nhà biết thành ra hai bà cháu chỉ biết lo lắng mà chịu đựng.
Lúc này, Lục Chấn Quốc – người mà Lục Kiều Kiều cứ lo mãi đang nằm trong bệnh viện, người quấn đầy băng trắng, sắc mặt tái nhợt vì mất máu nhiều.
Hôm đó, sau khi bàn bạc xong với Tiêu Ngự Thành, ông cùng vài người trong phòng bảo vệ kiểm tra khắp nhà máy mấy tiếng nhưng vẫn không tìm được gì.
Khi đang sốt ruột, ông vô tình đi ngang qua một nhà kho bỏ hoang, chợt nghe thấy tiếng người bên trong.
Nghe kỹ một lúc, ông xác định được trong đó chính là bọn gián điệp và chúng đã bắt đầu hành động.
Nếu quay về gọi người, chắc chắn sẽ không kịp ngăn cản, Lục Chấn Quốc không còn lựa chọn nào khác đành một mình xông vào.
Không ngờ trong kho lại có tới ba tên. Dù ông từng là lính, đánh đấm không tệ, nhưng một chọi ba thì cũng quá sức.
Chẳng bao lâu, ông đã rơi vào thế yếu. May mà Tiêu Ngự Thành ở gần đó, nghe thấy động liền lao tới.
Vừa xông vào, Tiêu Ngự Thành liền thấy một tên đang chĩa súng vào ngực Lục Chấn Quốc.
“Cẩn thận!” Tiêu Ngự Thành hét lên.
Lục Chấn Quốc nghe thấy liền nghiêng người né đi.
“Đoàng!”
Viên đạn xuyên qua người ông, may là vừa kịp né tránh nên không trúng chỗ hiểm.
Vì quán tính, ông ngã xuống đất. Tiêu Ngự Thành lao đến, tung một cú đá hất bay tên bắn súng, khẩu súng cũng văng ra xa.
Anh lập tức nhặt lấy, giơ lên cảnh cáo:
“Đứng yên hết!”
Cảnh sát từ các hướng nghe tiếng súng cũng ùa tới. Chỉ một lúc sau, ba tên gián điệp đã bị khống chế.
“Đưa người đi cấp cứu!” Tiêu Ngự Thành ra lệnh.
Mấy người lập tức tìm được một tấm ván, đặt Lục Chấn Quốc đã hôn mê lên rồi nhanh chóng đưa tới bệnh viện.
Sau khi phẫu thuật lấy đạn ra, chờ thuốc mê tan, Lục Chấn Quốc tỉnh lại.