Còn Lý Ngữ Yên, sau khi được buông tay, quay ngoắt trở về chỗ ngồi. Cô ta sợ nếu còn đứng đó thêm chút nữa, chắc chắn sẽ bị tức chết vì con nhỏ kia.
Trần Bân nhìn theo bóng lưng cô ta, định đuổi theo nhưng lại nghĩ ngợi điều gì đó rồi quay sang Vương Mỹ Phượng: “Hình như nhà cô có loại thuốc mỡ chữa sưng rất tốt đúng không?”
Vương Mỹ Phượng lập tức hiểu ý. Anh ta định lấy thuốc của cô ấy, để đi lấy lòng con hồ ly mới quen kia. Cô ấy không phải đồ ngốc, tất nhiên không đời nào chịu.
“Không có, tôi quên mang rồi.” Cô ấy lạnh lùng đáp.
Trần Bân nghi ngờ nhìn cô ấy: “Cô thật sự không mang à?”
Vương Mỹ Phượng gật đầu chắc nịch: “Không mang.”
Thấy cô ấy có vẻ không nói dối, Trần Bân đành bỏ cuộc, đứng dậy đi hỏi mượn thuốc của người khác.
Vương Mỹ Phượng nhìn thấy một người đàn ông luôn sĩ diện như anh ta, vì một người mới gặp mà không ngại mất mặt đi khắp nơi mượn thuốc, trong lòng chỉ thấy nghẹn không chịu nổi.
Cô gái đó thật sự tốt đến vậy sao? Rõ ràng cô ấy đã vì anh ta mà không tiếc theo anh ta xuống nông thôn, vậy mà anh ta lại chưa từng cho cô lấy một ánh nhìn tử tế. Vương Mỹ Phượng càng nghĩ càng thấy tủi thân, cuối cùng chẳng nhịn nổi nữa mà bật khóc nức nở.
Lý Diệu Tình đang chăm chú ăn trứng, vốn không định để ý nhưng nghe tiếng nức nở mỗi lúc một rõ ràng, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.
"Cầm lấy, trứng này cho cậu. Ăn xong rồi thì đừng khóc nữa." Cô đưa một quả trứng luộc tới trước mặt Vương Mỹ Phượng.
Vương Mỹ Phượng sững người vì hành động bất ngờ đó, quên luôn cả việc đang khóc. Cô ấy tròn xoe đôi mắt hoe đỏ, ngơ ngác nhìn Lý Diệu Tình: "Tôi đâu phải con nít, không cần cậu dỗ đâu!" cô ấy bướng bỉnh nói.
Lý Diệu Tình lườm một cái rõ dài.
"Không phải con nít thì khóc lóc làm gì như con nít thế?"
"Tôi... tôi buồn mà, tôi đau lòng lắm. Chẳng lẽ cậu chưa từng khóc khi đau lòng sao?" Mỹ Phượng rưng rưng nhìn cô, hỏi nhỏ.
"Khóc có giải quyết được gì không?" Lý Diệu Tình hỏi lại.
Mỹ Phượng bị hỏi đến cứng họng, nghĩ ngợi một lúc mới thấy... hình như cũng có lý thật: "Thôi được, vậy tôi nghe cậu, không khóc nữa."
Dứt lời, cô ấy nhận lấy trứng rồi bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Chỉ là mới được vài miếng, cô ấy đã bị nghẹn, vừa nấc vừa vỗ ngực: "Hic... khó chịu quá... hic..." Cô ấy vội vã lấy cốc trà ra, uống nước ừng ực: "Cuối cùng cũng đỡ rồi, lúc nãy suýt nghẹn chết luôn đấy."
Ăn xong trứng, tinh thần Vương Mỹ Phượng lại phấn chấn, lập tức quay lại chế độ "tám chuyện không ngừng nghỉ".
Cùng lúc đó, ở đầu toa bên kia, Trần Bân cuối cùng cũng hỏi được người cho mượn một lọ thuốc mỡ.
Anh ta lon ton chạy ngay về phía Lý Ngữ Yên. Chỗ ngồi của Ngữ Yên nằm sát lối đi, lúc này cô ta đang cúi đầu, chẳng rõ đang nghĩ gì thì giọng nam bất chợt vang lên phía trên.
"Đồng chí, tôi vừa thấy cổ tay cô bị thương, nên đặc biệt mượn được thuốc mỡ này cho cô bôi vào, để đỡ bị sưng hơn."
Lý Ngữ Yên ngẩng đầu, hóa ra là anh chàng vừa nãy đã đứng ra giúp cô ta. Cô ta đã chú ý đến anh rồi dáng dấp tuấn tú, phong thái cũng hơn người thường, chắc chắn gia thế không tệ.
"Tôi... tôi không sao, cảm ơn anh vừa nãy đã giúp." Mặt cô ta hơi đỏ lên, ngại ngùng nói.
Thấy dáng vẻ thẹn thùng ấy, tim Trần Bân càng đập loạn hơn: "Không có gì đâu, chỉ là tiện tay thôi mà." anh ta nói rồi lại nhìn thấy vết sưng đỏ trên cổ tay cô ta, vội nhắc nhở.
"Cô mau bôi đi, nếu không để lâu sẽ càng sưng đấy." Lý Ngữ Yên cũng không từ chối nữa, đỏ mặt nhận lấy thuốc mỡ từ tay anh ta. Bôi thuốc xong, cô ta nhẹ nhàng trả lại cho anh.