Lý Ngữ Yên sợ hãi nhìn cô, liên tục lắc đầu: “Tôi không dám nữa, cô mau buông tay tôi ra đi.”
Ngồi đối diện là Trần Bân thấy cảnh này cũng không khỏi nhíu mày: “Đồng chí à, chúng ta đều là thanh niên tri thức lên đường về quê xây dựng Tổ quốc, sau này có khi còn cùng sống một nhà. Cần gì phải căng thẳng thế? Hay là cô buông cô ấy ra trước đi?”
Lý Ngữ Yên không ngờ lại có người bênh mình, lập tức nhìn Trần Bân với ánh mắt đầy đáng thương. Trần Bân nhìn thấy, trong lòng càng thêm xót xa.
“Đồng chí, cô có thể buông cô ấy ra trước không? Cô xem tay cô ấy sắp bị bóp nát rồi kia kìa.”
Lý Diệu Tình nhàn nhạt liếc anh ta một cái, cười khẩy: “Cô ta là gì của anh mà anh phải ra mặt như vậy?”
Ngồi cạnh Trần Bân là Vương Mỹ Phượng, sắc mặt lúc này đã vô cùng khó coi. Cô ấy vốn thầm mến Trần Bân từ nhỏ, lần này còn cố ý đăng ký đi về quê cùng anh ta. Vậy mà cả dọc đường Trần Bân không thèm nhìn cô ấy lấy một lần, giờ lại đứng ra bênh một cô gái xa lạ.
“Anh Trần Bân, anh đang làm gì vậy? Anh không thấy rõ vừa nãy là cô gái kia giành đồ ăn của Diệu Tình sao? Diệu Tình chỉ là phản ứng tự vệ thôi, sao anh có thể hồ đồ như vậy?”
Vốn tâm trạng đã chẳng tốt, giờ lại bị Vương Mỹ Phượng trách móc, Trần Bân nổi cáu: “Tôi làm gì chẳng lẽ phải báo cáo với cô à? Dù gì tôi cũng thấy cô gái này bị bắt nạt, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn.”
“Anh...” Vương Mỹ Phượng tức đến run người khi thấy Trần Bân ra mặt bảo vệ Lý Ngữ Yên như vậy.
Trần Bân chẳng buồn liếc nhìn cô ta, chỉ đầy xót xa nhìn Lý Ngữ Yên rồi quay sang Lý Diệu Tình: “Tôi yêu cầu cô lập tức thả cô ấy ra, nếu không tôi sẽ gọi nhân viên toa tàu tới!”
Lý Diệu Tình cười lạnh: “Được thôi! Anh cứ đi gọi, tôi cũng tiện thể hỏi nhân viên xem trên tàu mà đi giật đồ người khác thì nên xử lý thế nào?”
“Không... tôi không có giật đồ của cô, đừng có vu oan!” Lý Ngữ Yên quên cả đau, vội phản bác.
Trần Bân càng nhíu mày chặt hơn: “Đồng chí, đừng cố chấp như vậy, rõ ràng cô ấy không hề giật đồ của cô.”
Lý Diệu Tình khẽ cười khẩy: “Lúc nãy cô ta định giật trứng của tôi, mọi người xung quanh đều thấy rõ. Nếu không phải cô ta giở trò, tôi việc gì phải giữ cô ta lại?”
Lý Ngữ Yên và Trần Bân cùng á khẩu, không biết cãi lại thế nào. Dù sao thì chuyện vừa rồi đúng là do Lý Ngữ Yên ra tay trước.
“Cô muốn thế nào mới chịu buông tay?” Lý Ngữ Yên nghiến răng hỏi.
Lý Diệu Tình cong môi: “Chỉ cần cô xin lỗi tôi trước mặt mọi người, cam đoan sau này không dây vào tôi nữa, tôi sẽ bỏ qua chuyện này.”
Nghe yêu cầu của cô, sắc mặt Lý Ngữ Yên càng lúc càng đen. Nhưng giờ đang bị nắm thóp, không đồng ý cũng không được, cô ta đành gật đầu: “Được, tôi xin lỗi cô.”
Lý Diệu Tình thong thả nhìn cô ta, đợi lời xin lỗi.
Nhìn vẻ mặt đó, Lý Ngữ Yên tức đến muốn ói máu, cuối cùng nghiến răng: “Xin lỗi.”
Lý Diệu Tình giả vờ ngoáy tai, tỏ vẻ không nghe rõ: “Cô nói gì cơ? Tôi không nghe thấy.”
“Cô...” Lý Ngữ Yên suýt nữa chửi thề nhưng vẫn cố nuốt giận. Cô ta hít sâu một hơi, rồi hét to: “Xin lỗi!”
Âm lượng đủ để cả toa tàu nghe thấy.
Lý Diệu Tình lúc này mới gật đầu hài lòng: “Được, tôi nhận lời xin lỗi. Nhưng nhắc nhở cô một câu, sau này đừng có thích giơ tay lung tung nữa. May mà gặp tôi còn dễ nói chuyện, chứ gặp người khác thì cái tay đó e là không xài được nữa đâu.”
Cô cười tươi như hoa nhưng ánh mắt lại khiến người ta rùng mình. Lý Ngữ Yên tức muốn lộn ruột mà chẳng làm gì được. Sau khi cô ta bỏ đi, Lý Diệu Tình lại tiếp tục ung dung bóc trứng ăn như chưa có chuyện gì xảy ra.