Thời buổi này mà mua được cái nồi đâu có dễ, không chỉ cần tiền mà còn cần cả phiếu. Cứ thế bận rộn một hồi những thứ còn dùng được trong nhà gần như bị cô vét sạch. Giờ đây, trong nhà chỉ còn trơ lại mấy bức tường ngay cả cửa nhà cũng bị cô thu luôn vào không gian.
Nhìn căn nhà trống hoác, Lý Diệu Tình vỗ tay một cái, chuẩn bị rời đi. Nhưng vừa quay người lại, cô bỗng nhớ ra còn chưa thu mấy cái bóng đèn.
Thế là cô lấy một cái ghế nhỏ từ trong không gian ra, đứng lên tháo hết đèn xuống. Làm xong tất cả, cô lại quay sang nhìn Lý Ngữ Yên đang nằm trên sàn. Thấy đối phương vẫn chưa tỉnh, cô cũng chẳng có ý định đánh thức. Sau đó, cô lại lặng lẽ quay trở lại đám đông.
Lúc này đám người vẫn đang vây quanh mắng chửi Dương Lai Đệ và Lý Căn Tài, không ai phát hiện cô vừa rời đi, Lý Diệu Tình cứ thế đứng yên tại chỗ xem tiếp, xem cực kỳ say mê. Đột nhiên, từ phía nhà họ Lý vang lên một tiếng hét chói tai. Mọi người nghe thấy tiếng hét thì đồng loạt im bặt, rồi cùng quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng động.
Lý Diệu Tình nghe được tiếng hét quen thuộc kia thì trong mắt ánh lên vẻ hân hoan. Tới rồi, tới rồi, đoạn đặc sắc nhất cuối cùng cũng đến rồi. Dương Lai Đệ nghe tiếng con gái hét lên thì mặt mày tái mét, vội vàng chen qua đám người chạy về nhà.
Lý Căn Tài cũng vội vàng đuổi theo sau. Kế đó là đám hàng xóm xung quanh, từng người một kéo nhau chạy theo. Chỉ có Lý Diệu Tình là như bị cả thế giới lãng quên, chậm rãi đi cuối cùng.
Dương Lai Đệ là người vào nhà đầu tiên, vừa thấy con gái tỉnh lại thì cuống cuồng chạy đến: “Ngữ Yên, con... con sao rồi? Mẹ đưa con đến bệnh viện khám ngay!”
Dương Lai Đệ vừa nói vừa định đỡ con dậy nhưng Lý Ngữ Yên lại như mất hồn: “Mất rồi... cái gì cũng mất rồi... quần áo của con, chăn màn, đồ trong phòng... hết sạch...” Cô ta cứ lặp đi lặp lại câu đó.
“Con gái à, con... con bị sao vậy? Đừng dọa mẹ mà!” Dương Lai Đệ không ngừng lay con gái.
Đến khi ghé sát tai mới nghe rõ lời con gái đang nói.
“Ngữ Yên, con vừa nói cái gì mất rồi?” Dương Lai Đệ vội vàng chạy vào nên chẳng để ý gì xung quanh. Nhưng Lý Căn Tài vừa bước vào đã lập tức thấy căn nhà trống hoác toàn bộ đồ đạc đều không cánh mà bay.
“Cái... cái gì thế này?”
Những người hàng xóm theo sau cũng bị cảnh tượng trước mắt dọa cho chết đứng: “Nhà họ Lý... bị trộm sạch rồi à?”
“Cái tên trộm này đúng là quá đáng thật đấy! Giữa ban ngày ban mặt mà dám vào nhà người ta trộm đồ sao?”
Mọi người xung quanh đều gật gù đồng tình. Đúng là táo tợn thật. Phải biết là lúc nãy ai nấy đều đang đứng ngay ngoài cửa mà! Khi đám đông vẫn còn đang bàn tán xôn xao, Lý Diệu Tình chen qua đám người, bước vào trong.
Ngay giây tiếp theo, kỹ năng ảnh hậu bộc phát.
“Trời ơi! Chuyện gì thế này? Sao nhà con lại thành ra như vậy?” Lý Diệu Tình bày ra vẻ mặt bàng hoàng, như thể vừa nhận được cú sốc lớn.
“Diệu Tình à, nhà cháu bị trộm rồi đó!”
“Không biết kẻ trộm lẻn vào bằng cách nào, mà lại lấy sạch đồ đạc đi như vậy.”
“Phải đó! Hồi nãy tụi bác đều đứng cả ngoài sân, đâu có thấy ai khuân vác gì đâu!”
Mọi người nhao nhao bình luận.
“Bị... bị trộm ạ? Nhưng chị con đang ở nhà mà? Sao lại để trộm vào được?”
Lời của Lý Diệu Tình khiến mọi ánh mắt đổ dồn về phía Lý Ngữ Yên, người vẫn đang đứng sững như tượng. Dương Lai Đệ nghe tiếng bàn tán, lúc này mới nhận ra đồ đạc trong nhà đã không cánh mà bay. Bỗng nhiên bà ta như nghĩ ra điều gì đó, lập tức bật dậy lao thẳng vào phòng.