Vậy chẳng phải nghĩa là Lý Căn Tài còn chưa cưới vợ đã lén lút qua lại với Dương Lai Đệ rồi sao? Đây đúng là điển hình của chuyện đời tư không đàng hoàng. Lập tức, mọi người bắt đầu chỉ trỏ xì xào về phía Dương Lai Đệ và Lý Căn Tài.
“Phì! Trước giờ tôi còn tưởng Dương Lai Đệ là người đoan chính, ai ngờ cũng là loại đàn bà mất nết.”
“Bảo sao lúc nào cũng giả vờ hiền lành, hóa ra là vì trong lòng có tật giật mình, thấy có lỗi với Tiểu Tình nên mới cố làm ra vẻ như vậy!”
Câu này như vạch trần mọi chuyện, khiến đám đông nhanh chóng bừng tỉnh rồi lập tức quay sang lên án Dương Lai Đệ. Bên cạnh, Lý Diệu Tình thấy mục đích của mình đã đạt được thì lặng lẽ đứng sang một bên, bày ra vẻ mặt đáng thương của một người bị hại.
Mọi người xung quanh nhìn thấy vẻ mặt ấy lại càng thấy thương cô hơn.
“Tiểu Tình à, cháu cứ yên tâm, nếu cháu chịu ấm ức gì thì cứ nói với chúng ta, chúng ta nhất định sẽ tìm cách giúp cháu đòi lại công bằng, không để hai kẻ đó làm hại cháu đâu. Dù chúng ta không giải quyết được thì vẫn còn ban quản lý khu phố!”
Lý Diệu Tình cảm kích nhìn người vừa lên tiếng.
“Dì Lý, cháu cảm ơn dì nhiều lắm. Nếu cháu gặp chuyện gì nhất định sẽ nhờ mọi người giúp đỡ.” Dì Lý nhìn cô bé ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, trong lòng càng thêm xót xa.
Ôi, con bé này từ nhỏ đã không có mẹ, tuổi còn nhỏ đã phải sống với mẹ kế, đúng là một đứa trẻ số khổ. Còn Dương Lai Đệ thì đúng là đáng chết thật. Làm ra chuyện như thế mà còn mặt dày bắt Tiểu Tình thay con gái bà ta đi vùng kinh tế mới, thậm chí còn muốn chiếm luôn công việc của con bé, thật đúng là không biết xấu hổ.
Ngay lúc đó, dì Lý cũng gia nhập đội ngũ mắng chửi Dương Lai Đệ. Dương Lai Đệ vốn đã đang lo cho Lý Ngữ Yên đang bất tỉnh, giờ lại bị cả đám người vây quanh mắng chửi, càng thêm sốt ruột.
“Tránh ra! Mau tránh ra con gái tôi bị con tiện nhân Lý Diệu Tình đánh bất tỉnh rồi! Phải đưa nó đi viện ngay! Nếu con tôi mà có chuyện gì, tôi tuyệt đối không để yên đâu!” Nhưng chẳng ai tin lời bà ta cả.
Lý Diệu Tình nhân lúc không ai chú ý, lén quay trở lại nhà. Vừa bước vào cửa, cô đã thấy Lý Ngữ Yên nằm bất tỉnh trên sàn.
Cô chẳng buồn ngó ngàng tới, mà đi thẳng về phía phòng của Dương Lai Đệ và Lý Căn Tài. Vào đến phòng, Lý Diệu Tình lục dưới gối liền thấy cái túi đựng tiền mà Dương Lai Đệ giấu. Vừa mở ra, cô thấy trong đó có tận ba trăm tệ và một đống tem phiếu các loại. Không chút khách sáo, cô gom sạch cả tiền lẫn phiếu.
Sau đó, cô tiếp tục tìm khắp phòng, lôi ra được toàn bộ chỗ tiền giấu ở các góc khác. Tính sơ sơ, tổng cộng cũng phải hơn tám trăm tệ. Tiếp đó, cô lục trong tủ tìm được một chiếc đồng hồ, lập tức nhét vào không gian.
Rồi chăn bông, vải vóc, khăn bông trong tủ... thứ nào còn dùng được đều bị cô thu sạch. Dù sao không gian của cô cũng đủ lớn, mấy thứ này có dùng hay không cũng có thể đem đi bán ve chai.
Ngay cả cái giường mà Dương Lai Đệ và Lý Căn Tài nằm, cô cũng không tha dù sao cũng là gỗ, sau này có thể dùng để đốt lò sưởi.
Có điều, vỏ chăn ga gối mà hai người họ từng nằm thì cô không động đến, vì quá kinh tởm, cô ném hết xuống đất. Dọn sạch phòng của hai người đó, cô lại sang lục phòng của Lý Ngữ Yên.
Ngay cả phòng mình, cô cũng không bỏ qua, thu sạch mọi thứ. Sau khi dọn xong các phòng, cô tiếp tục gom hết bàn ghế trong phòng khách, chén bát nồi niêu trong bếp cũng không chừa.