Ko thể tin được.Tôi ko thể tin vào mắt mình được nữa.Anh ta đang đứng đó, trước mặt tôi.Vẫn biết chắc chắn anh ta ko thể nào là người đó nhưng quả thật hai người cứ như hai giọt nuớc ấy, giống nhau như tạc khiến tôi còn phải rùng mình, hốt hoảng.
Nếu mà Jen thấy anh ta thì….Tôi thật ko dám tưởng tượng tiếp được nữa.Ông trời quả thật khiến cho người ta phải điêu đứng.Mối lương duyên ác nghiệt ấy tôi đã tưởng bị cắt đứt từ 10 năm về trước, ko ngờ nó vẫn đeo đuổi dai dẳng đến tận bây giờ.Có phải đây là số mệnh mà ông trời sắp đặt cho Jen của tôi ko?
Không! Hero này nhất quyết ko đầu hàng số phận.Dù có phải chống đối lại ông trời tôi cũng chấp nhận, tôi phải bảo vệ Jen bằng mọi giá.Tôi phải ngăn ko cho cô ấy gặp người bác sĩ này.
-Xiah! Cậu ra đây chút đi-tôi vẫy tay gọi Xiah.
-Sao? Chuyện gì? Anh ko vào thăm Jen đi mà còn đứng đây làm gì?-cậu ta hỏi tôi.
-Cậu chuyển Jen đến một bệnh viện khác được ko? Nhà cậu có mấy cái bệnh viện lận mà-tôi đề nghị.
-Có cần tôi gọi y tá đến tiêm thuốc cho anh ko Hero? Đây là cái bệnh viện lớn nhất, tốt nhất Seoul này rồi đấy.
-Vậy…vậy… cậu đổi bác sĩ được ko? Tôi thấy người ban nãy ko được tốt cho lắm.-tôi tiếp tục viện một lí do khác.
-Anh hôm nay rất lạ.Sáng nay uống thuốc chưa zạy?-Xiah nhìn tôi bằng con mắt dò hỏi.
-Chuyện này rất quan trọng.Ko đùa được đâu!.Có liên quan đến cả Jen nữa.Giờ tôi ko thể nói ra nhưng cậu làm ơn đổi bác sĩ đi.Ko thể để cô ấy thấy người này được.-tôi nói bằng giọng thành thật nhất có thể.
-Nhưng anh ta giỏi nhất rồi đấy-cậu ta nhăn nhó.
-Chẳng phải anh ta bảo Jen ko còn nguy hiểm gì nữa mà.Đổi người khác chắc ko sao đâu mà.-tôi nài nỉ.
-Tôi…-cậu ta có vẻ chần chừ.
-Mau lên đi! Jen mà tỉnh dậy thì muộn mất-tôi giục.
-Thôi được rồi.Tôi tin anh.-Xiah thở dài-tôi đi bảo thay người đây, anh ở lại trông chừng Jen đi.
Nói rồi cậu ta nhanh chóng bước đi. Vậy là mọi chuyện tạm ổn rồi.Giờ phải tìm cách ngăn ko cho người bác sĩ đó vào phòng của Jen.Có lẽ phải nhờ đến bọn kia mất thôi.Thôi thì tất cả cũng vì bảo vệ cho cô ấy.Mình sẽ nói hết mọi chuyện cho bọn nó.Chuyện này nghiêm trọng rồi đây, một mình mình ko thể giải quyết ổn thỏa được.Hy vọng với sự giúp đỡ của bọn nó, cái kiếp nạn này sẽ đi qua một cách êm đẹp, ko để lại hậu quả gì.Nhất là cho Jen của tôi….
***************************************
Jen.
Tôi mở mắt ra, xung quanh toàn một màu trắng toát.Ko cần nghĩ ngợi nhiều, tôi cũng biết mình đang ở bệnh viện.
Nhìn sang bên trái, Max đang ngồi cạnh tôi.Nhìn sang bên phải, Uno cũng đang ngồi gần.Hai bàn tay tôi bị nắm chặt bởi hai người này.Mic thì đang đứng tựa cửa sổ ,trông ra ngoài.Cả căn phòng im ắng. Hero và Xiah đâu rồi nhỉ? Sao tôi ko thấy 2 người đó? Một chút hụt hẫng, một thoáng buồn.
Vẫn biết mình đâu có là gì mà bắt họ phải ở bên cạnh nhưng sao mình lại buồn thế này nhỉ?Có Max, có Uno, có cả Mic ở đây rồi mà mày còn muốn gì nữa hả Jen?Đáng ra mày phải hạnh phúc lắm chứ, đâu có ai được như mày đâu?Mày trở nên tham lam từ khi nào vậy hở? Ko được rồi! Mày phải bỏ thói xấu đó đi nghe hok? Bao nhiu năm qua mày vẫn mạnh mẽ sống một mình, đâu có cần dựa dẫm vào ai.-tôi tự an ủi mình.
-Jen?-giọng Max cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
-Phù!...cuối cùng em cũng chịu tỉnh rồi đấy hả?-Uno thở phào một cách nhẹ nhõm.
-Em làm cái trò gì vậy?Biết bọn anh lo lắng lắm ko?-Mic cũng chạy đến.
-Em xin lỗi-tôi nói nhỏ.
-Biết lỗi rồi thì ăn cho nhìu vào để chóng khỏe.Đừng suy nghĩ những chuyện vớ vẩn nữa, mau già lắm đấy, biết ko tiểu thư của tôi?-Xiah từ đâu xuất hiện.
-Anh đừng có ở đó mà xúi dại.Ăn nhìu để thành… con heo à?-tôi nhăn nhó.
-Ối giời ơi! Nói cho mà biết: mập đẹp, ốm dễ thương, cao sang, lùn quý phái, chẳng sao cả đâu.Với lại anh thix con gái phải có da, có thịt, ôm mới sướng.Chứ như em, người gì toàn xương báo hại lúc nãy bế em vào đây anh bị đâm đau điếng đây này-Max nhăn mặt.
Nếu như bình thường chắc thể nào tôi cũng đốp lại khi nghe xong cái câu đó của Max.Nhưng hôm nay thì khác.Ko hỉu sao tôi cứ ngại, ko dám nhìn thẳng vào mắt anh ta, cũng chẳng nghĩ ra được câu gì để đáp trả nên cứ nằm im thin thít.Có lẽ là do những câu nói ở công viên của anh ta vẫn còn vương vấn trong đầu tôi.
-Chuyện lớn, lớn chuyện rồi đây!Chó với mèo ko gấu ó nhau nữa.-Uno thốt lên.
-Giữa hai người có chuyện gì hả?-Mic hết nhìn tôi rồi lại quay sang nhìn Max.
-Làm gì có.-tôi và Max đều đồng thanh đáp.
-Thế này mà bảo ko có chuyện gì.Nghi ngờ lắm-Xiah nhíu mày.
-Các cậu thôi ngay đi.Cô ấy mới tỉnh dậy đã làm ồn ào, huyên náo cả lên.Có ai lại đi tra khảo người ốm ko hả?-Hero bước vào phòng, gắt nhẹ với 4 người kia.-em ăn chút gì nhé?-anh ấy quay sang tôi ân cần hỏi.
Vừa thấy Hero, tôi đã ko kìm được sự vui mừng.Cứ ngỡ Hero đã ko còn quan tâm đến tôi nữa nhưng bây giờ thì tôi biết mình đã trách lầm anh ấy.Anh ấy vẫn vậy, vẫn luôn âm thầm chăm sóc, bảo vệ tôi.
-Nè nè! Làm gì hai người nhìn nhau say đắm vậy hả?-Max chạy đến kéo Hero ra xa.
-Cậu đừng có ở đấy mà nói bậy.-Hero đỏ mặt.
-Cậu đừng chối.Tôi cũng trông thấy hết cả đấy!-Uno lên tiếng.
-Nếu ko phải, tại sao cậu lại đỏ mặt, tía tai như thế?-Mic cũng tham gia vào cuộc tra hỏi.
-Uh. Cái này gọi là có tật thì giật mình.-Xiah gật gù.
Biết Max và mấy người kia sẽ ko dễ dàng tha cho Hero nên tôi phải ra tay “nghĩa hiệp” để cứu anh ấy.Tôi ôm đầu rên rỉ:
-Trời ơi! Đau đầu quá đi.Chết mất.
Chiêu này quả là có tác dụng ngay tức khắc.(Có lẽ sau này tôi nên đi đóng phim, giả vờ hay thía còn gì?)5 người đó đều chạy đến chỗ tôi, mỗi người một câu, nhặng xị cả lên.
-Sao vậy Jen? Đau lắm hả?-Đầu tiên là Xiah.
-Anh kêu bác sĩ đến nhá?-Tiếp đến là Uno.
-Xin lỗi, do bọn anh làm ồn quá-Sau đó là Mic.
-Chẳng phải bác sĩ bảo ko có gì nghiêm trọng sao? Sao giờ lại thế này?Làm gì đây bây giờ?-cuối cùng là Max.
Chỉ có Hero ko nói gì nhưng trên gương mặt anh ấy hiện rõ sự lo lắng.Tôi khẽ nháy mắt ra hiệu.Hero là một người thông minh vì vậy nên anh ấy ngay tức khắc hiểu được thông điệp tôi muốn gửi đến.Anh ấy thở hắt ra, nở một nụ cười