Vừa đi đường vừa gọi điện thông báo cho 4 người kia nên sau khi đưa Jen vào phòng cấp cứu khoảng 10 phút thì bọn họ đến.Vừa thấy mặt tôi Uno đã ko ngần ngại đấm tôi một cái đau điếng khiến tôi ngã lăn ra sàn.
-Jen mà có chuyện gì thì tôi sẽ giết cậu chứ ko phải chỉ thế này thôi đâu-Uno gầm gừ.
-Cậu đã ở đâu mà để cô ấy ra nông nỗi này?Tôi thật sai lầm hết sức khi để cho Jen đi cùng với cậu.-Mic nắm lấy cổ áo tôi gắt.
Một phần vì ân hận khi đã kéo Jen đi cùng với tôi, một phần vì lo lắng cho cô ấy.Còn lại vì quá ngạc nhiên. Mấy người kia phản ứng mạnh với chuyện này thì tôi ko lấy gì làm lạ nhưng Mic thì…Anh ta luôn là người sáng suốt, bình tĩnh nhất nhóm và cũng hiếm khi muốn xen vào chuyện của người khác, vậy mà hôm nay lại nổi nóng với tôi chỉ vì Jen.Thế nên tôi cứ đứng yên, ko một hành động phản kháng.
Chắc thấy tôi ỉu xìu như thế anh ta ko nỡ ra tay nên Mic đã thả tôi ra.Chứ nếu mà phải ăn mấy cú đấm của anh ta chắc tôi cũng vô phòng cấp cứu nằm chung với Jen lun quá.(>_<)
Tôi đưa mắt nhìn Hero. Anh ta từ khi vào đây đến giờ chưa một lời mắng nhiếc, chưa một cú đấm và chắc cũng chưa nhìn tôi lấy một lần. Anh ta cứ đứng dựa cửa phòng cấp cứu, nhíu mày, nhìn vào khoảng không.Dường như mọi thứ diễn ra xung quanh, anh ta đều ko hề biết. Hero lúc này cứ như đang hòa làm một với Jen ở bên trong vậy.Tự dưng tôi lại cảm thấy ghen tỵ với anh ta ghê gớm.
Thôi ko “ngắm” Hero nữa, tôi đảo mắt nhìn quanh tìm Xiah. Anh ta đâu rồi ấy nhỉ?Từ lúc mấy người kia đến tôi đã ko thấy anh ta rồi.
Cánh cửa phòng bật mở, một vị bác sĩ trẻ bước ra.
Tim tôi như thắt lại.Tôi nửa muốn bước đến, nửa lại ko.Vì thế nên cuối cùng tôi vẫn đứng chôn chân một chỗ.Một nụ cười nở trên môi anh ta.Tôi thở phào nhẹ nhõm và nhanh chóng tiến đến đó, nhập hội với Uno và Mic.
-Bác sĩ! Jen, cô ấy ko sao rồi chứ?-Uno lật đật hỏi.
-Có nguy hiểm gì ko?-Mic típ lời.
-Ko sao, mọi chuyện ổn cả rồi.Cô bé đó chỉ bị kiệt sức và căng thẳng quá mức thôi.Tuy nhiên theo tôi nên để cô bé ở đây tịnh dưỡng vài ngày thì tốt hơn.-vị bác sĩ trả lời.
Thật là may mắn.Jen ko sao là tốt rồi.Nãy giờ tôi cứ có cảm giác như bị một hòn đá nặng đè lên ngực.Nhưng giờ thì hết rồi! Tôi đã có thể thở một cách bình thường.
-À! Cô bé đó là gì của các cậu vậy?-bác sĩ đột nhiên hỏi.
Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, một thoáng bối rối lần lượt hiện ra trên gương mặt từng người.Câu hỏi của “ông” này quả thật là khó trả lời.Chẳng biết phải nói sao cho đúng mối quan hệ của chúng tôi hiện nay.
-Là một người rất quan trọng-Xiah từ đâu lên tiếng giải nguy cho chúng tôi.
-Cậu…cậu…là Jun Su phải ko?-vị bác sĩ nhíu mày, ngập ngừng hỏi.
-Thì em chứ ai? Giọng của em mà anh ko nhận ra sao?-Xiah vừa đưa tay tháo kính, mũ xuống vừa nói như trách móc.
-Sao cậu lại ở đây vậy?-vị bác sĩ có vẻ ngạc nhiên.
-Bọn nó đều ở đây mà thiếu mặt em thì đâu có được-Xiah chỉ tay về phía chúng tôi.
-Ôi trời! Hóa ra các cậu đều là thành viên trong nhóm nhạc gì đó của Su sao?-vị bác sĩ nhìn chúng tôi hỏi bằng vẻ ngạc nhiên xen lẫn thích thú.-các cậu hóa trang kĩ quá, tôi nhận ko ra-anh ta cười trừ.
-Anh đúng là lạc hậu quá trời quá đất-Xiah lắc đầu - À! Jen sao rồi anh?
-Jen? Là cô bé ấy hả?-bác sĩ chỉ tay vào trong.
-Chứ ai vô?-Xiah đáp.
-Cô bé ko sao.Cậu cứ để cô ấy ở đây vài hôm.Có gì tôi làm xét nghiệm tổng quát luôn.
-Uh.Thế thì cảm ơn anh lắm.
-Thôi, tôi đi đây.
-Chào…À khoan đã.Anh phải chăm sóc cô ấy chu đáo khi ko có bọn em đấy nhá! Jen mà có phàn nàn gì thì anh sẽ “được” thuyên chuyển công tác đấy.-Xiah dặn dò (cái này giống uy hiếp hơn)
-Cậu nghĩ tôi là ai chứ? Yên tâm đi.-bác sĩ vỗ nhẹ lên vai Xiah.
-Này! Anh ta là ai thế?-vị bác sĩ đó đi khỏi, tôi liền đến hỏi Xiah.
-Anh ta ấy à?Dylan Kuo.Là con đỡ đầu của bố tôi đấy-Xiah trả lời.
-Vụ này sao chúng tôi ko ai biết nhỉ?-Uno hỏi thêm.
-Anh ta ko thích những chốn đông đúc, tiệc tùng.Vậy nên mấy lần nhà tôi tổ chức party anh ta đều tìm cách từ chối khéo.Bố tôi cũng định thông báo cho mọi người biết về đứa con trai đỡ đầu của mình nhưng anh ta ko đồng ý.
-Một người lạ lùng nhỉ?...Ê nhưng mà nãy giờ cậu đi đâu vậy?Trên đường đến đây thì có mà sau khi đặt chân đến chỗ này đã ko thấy mặt mũi đâu.Người gì mà bốc hơi nhanh khiếp-Mic trách.
-Hey! Tôi đi làm thủ tục nhập viện cho Jen chứ bộ.Phải đích thân tôi đi thì mới đảm bảo.Với cả phải chọn phòng nào thật tốt cho cô ấy chứ.-Xiah phân trần.
-Jen ra rồi kìa! –Uno hét lên, chấm dứt cuộc đối thoại.
-------------------------------------------
Khi chúng tôi đưa Jen lên phòng bệnh thì cô ấy vẫn còn mê man.Nhưng ko ai trong chúng tôi còn thấy lo lắng nữa.Vì bác sĩ đã bảo là ko sao rồi mà.Nhưng ngoại trừ có một người.Từ khi thấy vị bác sĩ trẻ đó, Hero mặt cắt ko còn giọt máu.Lúc đầu anh ta sửng sốt, nhìn chăm chăm vào Kuo, rồi sau đó là sự hoảng sợ.Nó hiện rõ trên gương mặt của Hero.Tôi để ý anh ta rất kĩ từ lúc ấy đến giờ.Hero cứ như người mất hồn, ngay cả khi Jen ra khỏi phòng cấp cứu, anh ta cũng đứng im, ko đến nhìn cô ấy lấy một lần.
Hay là vị bác sĩ kia có quan hệ gì đó với Hero? Ko đúng.Chúng tôi đâu phải mới biết nhau ngày một ngày hai mà anh ta quen ai chúng tôi lại ko biết chứ?
-Thôi, giờ ưu tiên lo cho Jen trước đã, mọi chuyện tính sau.-tôi tặc lưỡi bỏ đi.