Chỉ còn ko đầy hai tiếng đồng hồ nữa là tôi phải “lên đoạn đầu đài” roài.Jenny này trời ko sợ, đất ko sợ vậy mà hôm nay lại run vì bố mẹ Max.Thật là xấu hổ quá đi! Đang ngồi thẫn thờ thì Max từ đâu “chui” vào phòng tôi.
-Hey! Đi thôi-anh ta giục.
-What? Còn lâu mà?-tôi nhìn đồng hồ.
-Ai bảo là đến đó ngay đâu? Phải đi chuẩn bị trước chứ? Chứ ko lẽ em định ăn mặc như thế mà đến gặp bố mẹ anh sao?-Max chỉ tay vào bộ cánh trên người tôi.
-Thì đã làm sao nào? Bộ này em mới mua ở shop về đấy.Đắt lắm chứ bộ.
-Nhưng ai lại mặc áo phông quần bò đến ra mắt người lớn bao giờ? Lại còn đầu tóc thế kia nữa.Thôi đi đi mà tiểu thư!Đừng nhõng nhẽo nữa-anh ta kéo tôi đứng dậy.
-Được rồi, nhưng nói trước là em ko có “xiền” đâu à!
-Ôi giời, chuyện đó nhỏ như con thỏ ăn cỏ trong giỏ.Ko việc gì phải lo.Đại gia ở đây mà sợ thiếu tiền sao?
-Trời đất! Lần sau chắc em phải đứng cách xa anh 10m chứ nếu ko bị “văng miểng” như chơi ấy chứ.Người gì mà “nổ banh nhà lầu”.-tôi thốt lên và đứng dịch ra xa anh ta.
-hì hì-Max nhe răng ra cười nham nhở-thôi đi mau lên ko trễ h đấy-anh ta giục.
-Khoan đã! Anh đã nói với mấy người kia chưa?-vừa ra khỏi cửa tôi sực nhớ chuyện đó nên hỏi ngay.
-Yên tâm! Anh xin “giấy phép thông hành” từ Mic rồi. Anh ta cho chúng ta đi đến 10h lận đấy-Max hí hửng thông báo.
Mất 45 phút chọn trang phục, 60 phút “tút” lại nhan sắc, cuối cùng chúng tôi cũng đã đến địa điểm hẹn.
Ko hỉu sao lúc này đây tôi lại cảm thấy bình tĩnh hơn bao giờ hết.Lúc trước lo lắng bao nhiu thì giờ lại bình thản bấy nhiu.Lạ thật!
Khi chúng tôi đến thì bố mẹ Max đã ở đó từ lúc nào rồi.Trông họ ko có vẻ gì “ghê gớm” như tôi vẫn tưởng tượng.Sau khi đã thực hiện các nghi thức chào hỏi, chúng tôi lập tức bị cuốn vào cuộc “tra hỏi”.
-Jenny học cùng lớp với Max hả?-mẹ anh ta hỏi.
-Vâng-tôi khẽ gật đầu.
-Hai đứa “mến” nhau từ lúc nào?
-Sao mẹ lại hỏi chuyện đó?Chuyện riêng tư của người ta.Tự dưng…-Max nhăn nhó.
-Anh lạ nhỉ?Tôi còn chưa hỏi tội đấy nhá-mẹ anh ta lừ mắt.
-Thôi mọi chuyện để sau đi, bây giờ ăn cơm trước cái đã-bố Max đột nhiên lên tiếng.
Bữa tối diễn ra xuôn xẻ, ko gặp bất cứ trở ngại nào.Không khí ko đến nỗi ngột ngạt lắm.Bố mẹ Max cũng khá là vui vẻ và “nhân hậu” nên tôi cũng chẳng gặp khó khăn gì.
Không biết sau bữa ăn này thì mọi chuyện có chấm dứt được dễ dàng như lời Max nói hay ko?Nhỡ đâu tin tôi là bạn gái của Max lọt ra ngoài thì coi như sự nghiệp của cả tôi và anh ta đều “the end”.
-Tôi ko phải là người khắt khe gì nhưng phải chi Chang Min giới thiệu về cô sớm hơn một chút có lẽ mọi chuyện sẽ tốt đẹp.Nhưng rất tiếc gia đình tôi và gia đình Tae Hee đã có qua lại.Vậy nên đây là lần đầu tiên và cũng là cuối cùng chúng ta gặp nhau.-trước khi lên xe ra về, bố Max đã “dặn dò” riêng với tôi mấy câu như thế.
Và việc này cũng đồng nghĩ với việc tôi bị “từ chối”.Đáng ra tôi phải vui vì như vậy thì coi như tôi đã hết trách nhiệm với Max, từ nay đã có thể ăn ngon ngủ yên, ko phải lo lắng gì nữa.Nhưng ko hiểu sao khi nghe xong câu nói ấy tôi lại cảm thấy có một nỗi buồn mơ hồ dâng lên trong lòng.Sao tôi lại thế này cơ chứ?
Khi bố mẹ Max đã đi khuất, anh ta mới quay sang hỏi tôi:
-Lúc nãy bố anh thì thầm gì với em thế?
-Chẳng có gì-tôi nhún vai.
-Em đừng giấu anh.Nhìn em thế kia anh cũng biết.Chắc ông già đã nói gì ko phải với em…-giọng anh ta trầm hẳn.-thôi!đừng để ý làm gì cho mau già.Hai đứa mình đi dạo phố đêm đi-Max rủ rê.
-Để hôm khác! Em mệt rồi, chỉ muốn về nhà thôi-tôi từ chối.
-Ngốc! Mệt mới phải đi chơi chứ? Nếu mà về nhà ôm gối gậm nhắm nỗi buồn một mình thì càng bệnh thêm đấy.-anh ta cốc nhẹ vào trán tôi.
-Nhưng mà…
-Ko nhưng nhị gì hết. Anh bảo đi là phải đi-anh ta cắt ngang lời tôi và kéo tôi đi.