Thật may mắn! Tôi cứ sợ Jen sẽ lại như trước, sẽ đau buồn, sẽ tự nhốt mình trong căn phòng ko chút ánh sáng, nhưng có lẽ cô ấy mạnh mẽ hơn tôi tưởng, Jen của tôi hôm nay vẫn cười, vẫn nói, vậy là quá đủ.Tuy nhiên nói thế ko có nghĩ là tôi sẽ tha thứ cho kẻ nào đã tiết lộ bí mật đó.Nhất định phải tìm cho ra và tìm cách làm cho hắn phải im lặng mãi mãi. Chắn chắn ko phải là Bi, anh ta rất thương em gái mình, vả lại hình như anh ta cũng ko biết cô ấy ở đây.Động não đi Hero, mày ko thể đứng nhìn người khác làm tổn hại đến Jen một lần nữa.Còn ai nữa nhỉ?
-Yoo,….Phải rồi!-tôi đập tay lên bàn.
Chỉ còn Yoo Ha Na nữa thôi, chắc chắn là cô ta chứ ko ai khác.Nhưng chẳng phải cô ta đã hứa với mình sẽ ko nói đó sao? Phải hỏi cho ra lẽ mới được.
Tôi phóng như bay đến nhà Yoo Ha Na.Trên đường đi, máu nóng cứ bốc phừng phừng lên đầu làm mặt tôi đỏ gay.Bao nhiu tức giận tôi đều dồn hết vào cánh cửa nhà cô ta.
Rầm…rầm…-mở cửa!-tôi đập mạnh vào cánh cửa.
Yoo mở cửa đón tôi bằng một ánh mắt mở to, đầy vẻ ngạc nhiên.Bình thường có lẽ nhìn vào ánh mắt ấy tôi cũng có chút xao xuyến nhưng ngay bây giờ đây nó lại làm tôi càng thêm tức giận.
Tôi siết chặt lấy hai vai cô ta, gằn giọng hỏi:
-Là cô phải ko?
-Hero! Anh nói gì em ko hỉu?-Yoo tròn mắt nhìn tôi.
-Cô làm ơn đừng giả bộ ngây thơ trước mặt tôi nữa đi.Chuyện của Eun Hye là cô nói, đúng vậy ko?
Yoo Ha Na thoáng chút ngỡ ngàng rồi cúi đầu xuống, ko trả lời.Hành động đó của cô ta cũng đủ làm cho trái tim tôi đau nhói.Trước giờ tôi vẫn yêu thương, coi cô ta như một đứa em gái vì Yoo Ha Na rất giống Jen, trong sáng, thánh thiện.Vậy mà giờ đây cô ta đã làm sụp đổ hình ảnh đó trong lòng tôi mất rồi.
-Tại sao? Chẳng phải cô đã hứa với tôi sẽ ko nói ra còn gì?Trả lời đi chứ?-tôi gắt.
-Anh đến đây chỉ vì cô ta thôi sao? Tôi đã rất hạnh phúc khi thấy anh đứng trước cửa.Đây là lần đầu tiên anh đến nhà tôi kể từ khi anh giúp tôi chuyển về đây.Vậy mà hóa ra cũng chỉ vì con nhỏ giết người đó.
BỐP…-tôi thật sự đã ko thể kiềm chế bản thân khi nghe hai từ “giết người”.Tôi ko biết mình đã làm gì, sau khi sực tỉnh thì Yoo Ha Na đã ngã xuống dưới đất.Có lẽ tôi đã tát cô ấy.
-Yoo…anh…-tôi ấp úng.
-Im ngay! Đừng bao giờ gọi tôi bằng cái giọng thân mật ấy nữa.Anh đánh tôi sao?Tôi đã nói gì ko đúng nào? Con nhỏ đó đã giết chết anh Song Chul của tôi còn gì?Vậy mà tại sao anh cứ luôn đứng ra bảo vệ, che chở cho nó chứ?Ngày ấy cũng vậy, bây giờ cũng vậy, có đáng ko?-Yoo nói trong nước mắt.
-Cô điên mất rồi.-tôi rít qua kẽ răng.
-Đúng vậy, tôi điên rồi đây.Nó thì có gì ghê gớm mà tại sao các người ai cũng lo lắng cho nó? Anh tôi cũng vì nó mà chết, còn anh thì vì nó mà đánh cả tôi.Nó còn có gia đình chăm sóc, vậy mà các người cứ nhào vô là sao? Còn tôi là gì chứ? Tôi ko đáng để các người quan tâm sao?
-Đó là tất cả những gì cô nghĩ sao? Cô bị sự ghen tuông làm mờ mắt mất rồi.Tôi thật sự ko thể ngờ…-tôi bỏ dở câu nói.
-Được rồi, dù sao anh cũng đâu có coi tôi ra gì.Từ nay tôi sẽ ko ngu ngốc để bị anh sai khiến nữa đâu, tôi sẽ làm cho con nhỏ đó phải điêu đứng, sống dở chết dở.Để xem anh có thể bảo vệ cô ta được bao lâu.-cô ta đưa tay lau nước mắt và trừng mắt nhìn tôi ra vẻ thách thức.
Người đứng trước mặt tôi là Yoo Ha Na sao?Tôi ko thể tin được những lời nói này lại được thốt ra bởi cô ấy.Tôi thật sự sai lầm khi đã tin tưởng cô ta.
Tôi bỏ đi mà ko nói thêm một lời nào.
******************************
Yoo.
Hero đi rồi, chỉ còn lại một mình tôi cô đơn trong căn phòng lạnh lẽo này.Tôi làm sao vậy hả trời? Làm sao tôi có thể thốt ra những lời cay độc đó?Giờ thì hết thật rồi! Hero sẽ ko bao giờ còn nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến, ko gọi tôi bằng cái tên Yoo một cách thân mật nữa.Anh ấy sẽ coi mày là kẻ thù từ đây Yoo Ha Na ạ.Cũng đáng đời mày lắm.Ai bảo mày lại đi làm cái chuyện xấu xa đó….
Ko! Như vậy ko thể được.Mình ko thể đầu hàng một cách yếu hèn như vậy chứ? Mình mà thua con nhỏ đó sao?Yoon Eun Hye! Tôi ko muốn *** hại ai cả nhưng cô đã giành mất anh Song Chul của tôi, giờ lại cướp lun Hero.Tôi ko thể để cô lấy mãi những thứ của mình.Tôi phải giành lại, giành lại cho bằng được…