Anh ấy nắm chặt chai nước khoáng trong tay tạo ra âm thanh tanh tách, anh ấy dừng lại một chút rồi thẳng thắn nói: “Anh không hy vọng em sẽ ở lại đây, anh mong em sẽ đi cùng anh.”
Giọng anh ấy trầm hẳn: “Em thật sự yêu anh ta.”
Tôi rớt nước mắt: “Đúng, Gia Tuấn. Sau khi chúng ta chia tay, em đã yêu anh ta. Em đã nghĩ rằng em sẽ không yêu người đàn ông nào khác, nhưng em thật sự thương anh ta.”
Anh ấy xoay người lại, nhìn chăm chú vào mắt tôi: “Đinh Đinh, nghe được câu trả lời của em, anh vừa khổ sở nhưng lại thoải mái. Khổ sở là vì cuối cùng thì đã có người đàn ông khác thay thế anh trong tim em. Nhưng anh lại thoải mái vì rốt cuộc thì em cũng đã trưởng thành, không còn là một Đinh Đinh chỉ than phiền, càu nhàu khi gặp chuyện không hay nữa.”
Tôi cười khổ: “Gia Tuấn, anh có biết rằng cái giá cho việc này rất lớn không? Trả giá nhiều như thế, tốn bao nhiêu công sức như thế, chịu biết bao nhiêu tổn thương, mới trở nên trưởng thành. Thật sự là cái giá quá đắt.”
Anh ấy im lặng không nói gì.
Tôi lẳng lặng nói: “Gia Tuấn, anh có biết vì sao em không muốn quay lại với anh không? Không phải là vì em không thể tha thứ cho anh, mà là bởi vì lý do anh muốn ly hôn em khiến cho em quá khổ sở, em vừa đau, lại vừa hận anh.”
Tôi khóc: “Em thật sự rất hận anh, vợ chồng hẳn là nên tiếp sức cho nhau, cùng nhau vượt qua khó khăn. Nhưng mà khi gặp phải khó khăn thì anh lại không tin tưởng em. Cho nên em mới giận mà đến Bắc Kinh, thà đi làm hộ lý, phát tờ rơi, làm việc vặt này kia. Cho dù vất vả nhưng em cũng muốn thử đến cùng, bởi vì em phải chứng minh cho tất cả mọi người thấy em không phải là một cô gái chỉ biết khóc khi gặp chuyện không hay.”
Anh ấy vô cùng khổ sở, ngập ngừng nói: “Thật lòng xin lỗi Đinh Đinh. Cho đến bây giờ anh mới biết anh đã khiến cho em tổn thương nhiều đến thế.”
Tôi thở dài: “Mọi chuyện đều đã qua rồi, Gia Tuấn, chúng ta về nhà đi.”
Gia Tuấn lặng lẽ đi cùng tôi đến cửa đăng ký bên kia. Vừa đi được một đoạn, chúng tôi đều giật mình.
Ba người chúng tôi nhìn nhau, mỗi người đều có tâm sự riêng.
Bùi Vĩnh Diễm mạnh mẽ thở phì phò, anh ta không nhìn Phó Gia Tuấn mà trực tiếp đến trước mặt tôi: “Đinh Đinh, nếu em nhất định phải đi, được rồi, chúng ta cùng nhau đi.”
Lòng tôi ngổn ngang tâm sự, nhưng khi nghĩ đến những lời bà Bùi đã nói, tôi lại tỏ ra bình thản mà cười.
“Vĩnh Diễm, vô ích thôi. Tôi đã lựa chọn rồi, cho dù anh có đi cùng tôi thì tôi cũng sẽ không chấp nhận anh nữa đâu.”
Giọng anh gia trầm xuống: “Đinh Đinh, em lo lắng về gia đình anh sao? Anh cam đoan với em, sẽ không có bất cứ ai được quyền làm tổn thương em, cũng sẽ không có ai gây áp lực cho em cả, em tin anh đi, được không?”
Tôi rất kiên quyết: “Không.”
Ba người chúng tôi giằng co một hồi, rốt cuộc Gia Tuấn ôm lấy vai tôi, nhẹ nhàng khuyên tôi: “Chúng ta đi thôi.”
Bùi Vĩnh Diễm liền kéo tôi lại, giọng anh ta trở nên gay gắt: “Đinh Đinh, em đi cùng anh ta? Em lại quay lại với anh ta sao? Là vì anh ta nên em mới từ chối anh? Đinh Đinh, vì sao vậy? Em là người thay đổi thất thường vậy sao?”
Gia Tuấn quát: “Bùi Vĩnh Diễm, anh chú ý lời nói của mình đấy, anh có tư cách gì nói cô ấy chứ?”
Bùi Vĩnh Diễm cũng không khách khí gì: “Phó Gia Tuấn, anh thì có tư cách gì ở đây xum xoe? Tình cảm của tôi đối với cô ấy không thể ít hơn của anh, vậy anh làm sao bây giờ? Anh không tin tưởng vợ mình, hết lần này đến lần khác đẩy cô ấy ra. Khi cô ấy đau lòng khóc lóc thì anh đang làm gì? Khi cô ấy chịu thiệt thòi, lúc đó anh đã làm gì? Anh chính là một kẻ tiểu nhân không hơn không kém mà lại thích ra vẻ ngụy quân tử đạo mạo.”
Gia Tuấn im lặng, lời nói của Bùi Vĩnh Diễm đâm thẳng một nhát vào miệng vết thương của anh ấy.
Tôi cắt ngang tranh luận của họ, quả thật là châm chọc, họ đang làm cái gì đây? Ba người tuổi cộng lại đã hơn một trăm, vậy mà đứng trước mặt bao nhiêu người mà đôi co, thật quá mất mặt.
Tôi bình tĩnh nói với Bùi Vĩnh Diễm: “Vĩnh Diễm, cảm ơn anh đã đến đây, nhưng tôi chỉ muốn nói cho anh hiểu một điều là tôi sẽ không quay đầu lại đâu, xin anh hãy về đi.”
Anh ta cắn chặt răng, lại bước đến trước mặt tôi, hai mắt sáng quắc.
“Đinh Đinh, anh thừa nhận, anh không cam lòng chịu thất bại. Em đã nhất định phải đi, vậy em chỉ cần nói cho anh biết một điều thôi, rằng em không yêu anh. Nếu em thật sự nói như vậy, anh sẽ lập tức hết hy vọng, sẽ không tiếp tục dây dưa với em.”
Rốt cuộc tôi cũng nói: “Bùi Vĩnh Diễm, hôm nay tôi sẽ nói rõ ràng với anh, thật ra tôi không hề yêu anh. Sở dĩ tôi chấp nhận anh là bởi vì tôi cảm thấy cô đơn, anh là một người đàn ông có điều kiện tốt, cô gái nào cũng sẽ thích anh, nhưng cũng không có nghĩa là người đó sẽ yêu anh. Thật xin lỗi, bây giờ tôi đã rõ ràng rồi, tôi không hề yêu anh.”
Tôi kéo tay Gia Tuấn, bước đi lướt qua anh ta, nhất thời Bùi Vĩnh Diễm cứng ngắc tại chỗ.
Vừa lên thang cuốn tự động, lập tức tôi giống như con sứa, muốn khụy xuống, tôi miễn cưỡng nắm lấy tay nắm mới có thể đứng vững, Gia Tuấn lập tức đỡ tôi.
Tôi rơi nước mắt.
Thật lòng xin lỗi, vừa rồi nhất định là tôi đã khiến anh ta bị tổn thương rất sâu.
Tôi rất hối hận, nói chia tay thì liền chia tay. Vì sao nhất định phải nói lời dối lòng như thế. Hai người chia tay có rất nhiều nguyên nhân, có thể là do không yêu, cũng có thể là do không hợp, cũng có thể là do nhân tố bên ngoài. Nhưng dù là không còn yêu nữa thì khi nói ra miệng, chắc chắn sẽ khiến người kia bị tổn thương. Bây giờ tôi nói ra những lời trái lương tâm mình, tôi chỉ cảm giác được trời đất như xoay vòng. Tôi rất áy náy, cho dù giờ có bắt tôi đến đoạn đầu đài, tôi cũng cam tâm tình nguyện.
Bước chân tôi cứng đờ, như không muốn bước lên phía trước. Lúc đi vào trong, tôi quay đầu lại nhìn thì thấy Bùi Vĩnh Diễm vẫn còn đứng chết lặng bất động ở đó. Đúng lúc này, tôi nhìn thấy bà Bùi chạy đến, bà ấy đau lòng ôm lấy con trai mình, không ngừng vỗ về an ủi anh ta. Bùi Vĩnh Diễm đứng im như khúc gỗ mặc cho mẹ anh ta có làm gì. Lòng tôi rất đau xót, tôi vội vàng chạy đi.
Tôi cũng không nói gì với Gia Tuấn nữa, chúng tôi chỉ im lặng chờ máy bay. Rốt cuộc máy bay đến đúng giờ, chúng tôi lên máy bay đến Thượng Hải.
Sắc mặt của Gia Tuấn rất bình tĩnh, nhưng tôi cũng cảm thấy được trong lòng anh ấy không hề bình tĩnh chút nào. Trong những lúc ngượng ngùng như thế này thì im lặng là giải pháp tốt nhất.
Sau khi lên máy bay, Gia Tuấn để ba-lô của tôi lên khoang hành lý phía trên đầu, rồi để tôi ngồi vào vị trí bên cạnh cửa sổ, thậm chí anh ấy còn đắp cho tôi một tấm chăn mỏng.
Màn hình LCD nhỏ ở phía trước chúng tôi được cho chạy xuống, nhưng lại chiếu bộ phim mà tôi không thích xem, anh ấy liền đeo tai nghe vào cho tôi.
Tôi chua xót nói: “Thật lòng xin lỗi Gia Tuấn.”
Giọng anh ấy rất bình tĩnh, vừa không ngạc nhiên, cũng không vui vẻ: “Xin lỗi gì chứ?”
Tôi đưa tay cầm lấy tay anh ấy.
“Gia Tuấn, ban đầu em hận anh, không hiểu được anh, nhưng bây giờ em đã hiểu rồi. Hết lần này đến lần khác anh đẩy em ra xa, thoạt nhìn thì rất tàn nhẫn, nhưng mà anh thật sự yêu em, anh không đành lòng để bản thân trở thành gánh nặng của em, cho nên anh mới đẩy em ra. Anh hy vọng em có thể trưởng thành, cho dù anh không ở bên cạnh em, em cũng có thể xử lý mọi việc. Cách làm như vậy thoạt nhìn thì rất cực đoan, nhưng thật ra là vừa hồ đồ, lại vừa sáng suốt.”
Anh ấy cúi đầu.
Tôi rất xúc động. Đúng, là bởi vì tôi yêu Bùi Vĩnh Diễm, cho nên nhất định phải rời khỏi anh ta. Bởi vì Gia Tuấn yêu tôi, cho nên anh ấy mới phải rời xa tôi. Trước sau thì tất cả mọi chuyện thật ra đều vì một chữ: ‘yêu’.
Tôi nắm chặt tay Gia Tuấn, không phải là tôi lại chấp nhận anh ấy, hay sẽ cùng anh ấy bắt đầu lại. Mà là trong một khắc này, một lần nữa chúng tôi hiểu ra. Chúng tôi nắm tay nhau, sự thấu hiểu càng nhiều hơn trước.
Máy bay cất cánh, nhiệt độ trong khoang hơi lạnh, Gia Tuấn kéo chăn lên trước ngực tôi: “Em ngủ một lát đi.”
Lúc trở lại Thanh Đảo đã là ban đêm, ba mẹ thấy tôi thì đều kinh ngạc, còn tôi thì vừa nhìn thấy ba mẹ, nhất thời cảm xúc trong lòng ngổn ngang, tôi bật khóc y như một đứa bé bị lạc đường vậy.
Ba tôi thở dài, nhẹ nhàng nói: “Vốn là ba muốn hung hăng quở trách con, nhưng bây giờ nhìn con nước mắt ngắn nước mắt dài thế này thì đành thôi vậy.”
Ba mẹ cũng không biết chuyện giữa tôi và Bùi Vĩnh Diễm, chỉ có mình Đing Đang biết mà thôi.
Mẹ tôi cũng hồng khóe mắt trách: “Đứa ngốc này, vì sao chịu oan ức mà không nói với ba mẹ chứ, chúng ta là người ngoài sao?” Bà thở dài: “Con vậy mà lại đi làm hộ lý cho người ta, đôi bàn tay này của con, cả đời cũng chưa từng phải làm những việc như vậy cho mẹ kia mà? Vậy mà lại đi hầu hạ người ngoài.”
Tôi vui vẻ ôm ba mẹ, không muốn nói bất cứ điều gì nữa.
Mẹ lại tò mò hỏi tôi: “Rốt cuộc là con đi Hồng Kông đã xảy ra chuyện gì vậy? Không phải con đi làm sao? Vì sao lại trở về cùng Gia Tuấn? Các con đang làm cái gì vậy? Đang diễn ‘Hoàn Châu Cách Cách’ sao?”
Ba tôi cười: “Ta thấy không phải là diễn ‘Hoàn Châu Cách Cách’, mà là đang diễn ‘Bộ Bộ Kinh Tâm’.”
Đinh Đang cười ha ha: “Chẳng phải cái nào cả, con thấy họ đang diễn ‘36 Chiêu ly hôn’ kìa.”
Đinh Đang thông cảm ôm lấy tôi: “Chị gái đáng thương, tự mình anh dũng chiến đấu, chịu bao khổ sở.”
Tôi không biết nên khóc hay nên cười: “Không thảm như vậy đâu, em không biết đâu, chị chỉnh lão yêu bà kia khiến bà ta mất mặt. Còn cả con trai bảo bối của bà ta cũng bị chị chỉnh đến không còn một sợi lông mi.”
Đinh Đang ôm chặt tôi: “Em biết chị gái của em là nữ trung hào kiệt mà.”
A, tôi lại xúc động, chỉnh người là sở trường của tôi, nhà tôi không thiếu người, hơn nữa mỗi người chúng tôi cũng không phải là những người có thể lẳng lặng bỏ qua.
Nhưng có nhiều chuyện, không phải là quyết liệt thì có thể thành công.
Đinh Đang còn nói thêm: “Bây giờ, đàn ông tốt thì giống như là động vật quý hiếm vậy, đều bị các cô gái khác cướp hết rồi. Nếu chị không ra tay thì chỉ có thể trơ mắt nhìn mà thôi. Thật ra, chị để ý lời bà ta nói làm gì, dù sao thì chị và anh ta mới là những người sống cùng nhau mà.”
Đinh Đang ‘hư’ một tiếng: “Thật ra, nhìn đi nhìn lại, em vẫn lấy chị và anh rể là hợp với nhau nhất. Chị cứ nhìn mà xem, hai người cùng nhau vượt qua các thử thách, giống như đang bước qua từng cửa từng cửa một, anh ấy mang vali cho chị, che gió che mưa cho chị. Cho nên cuối cùng, em có cảm giác rằng hai người cứ như đang đi vòng tròn vậy.”
Tôi xúc động nói: “Không đủ duyên phận.”
Tắt đèn, trong phòng tối đen, lòng tôi nhẹ nhàng thở dài, không đủ duyên phận.
Tôi cười ha hả: “Khi không có ai hầu hạ, nếu không ăn thì sẽ bị đói bụng, dù không muốn làm cũng phải làm.”
Ba mẹ không biết chuyện giữa tôi và Bùi Vĩnh Diễm, tôi cũng không nói cho họ biết. Đinh Đang thì biết, con bé thấy sắc mặt tôi bình thường, thản nhiên ăn uống, vẻ mặt Đinh Đang đồng cảm và khổ sở, tôi chỉ mỉm cười với con bé.”
Cơm nước xong xuôi, ba và Đinh Đang đều đi ra ngoài, tôi cũng thay quần áo để ra ngoài. Mẹ tò mò hỏi tôi: “Con muốn đi làm sao?”
“Không, con đã từ chức rồi.”
Mẹ tôi hết sức kinh ngạc: “Từ chức? Vì sao?”
“Bởi vì ông chủ muốn điều con đến Nhật Bản.”
Mẹ tôi không hiểu: “Điều đến Nhật Bản? Vậy con có đi hay không?”
Tôi hùng hồn nói: “Đương nhiên là không đi, sao phải đi ăn khoai tây với một đàn lợn chứ?”
Trong mắt mẹ tôi rõ ràng hoang mang, tôi đi ra cửa.
(Lời tác giả: Không phải là ý muốn phản động khi so sánh nước kia với lợn. Nhưng tôi cũng muốn nghiêm túc thể hiện lập trường của mình. Từ trước tới nay, đảo kia vẫn là của Trung Quốc. Mỗi người hẳn là sẽ bảo vệ chủ quyền lãnh thổ của chúng ta. Nếu có đàn lợn đến tranh giành với chúng ta thì nhất định phải đánh cho chúng chạy trối chết. Mặc kệ tất cả, đảo Nam Sa vẫn là lãnh thổ của Trung Quốc.)
—————— đường phân cách ——————
Tôi nghĩ muốn sống yên ổn, hẳn là nên bắt đầu lại từ hôm nay. Mấy ngày vừa rồi, có Bùi Vĩnh Diễm đưa đón, tôi không hề dùng giao thông công cộng, bây giờ lại đi lại, tôi hết sức xúc động, thật là thân quen.
Xe búy vừa đến, tôi vui vẻ lên xe. Vốn là tôi có chỗ ngồi, nhưng mà có một ông cụ lên xe, tôi theo bản năng đứng dậy nhường chỗ, bộng dưng có một người bên cạnh lập tức bất lịch sự ngồi vào, tôi kinh ngạc: “Sao lại ngồi vào đây?”
Người kia lại còn dám cãi: “Có viết tên của cô sao? Có ghi số của cô à?”
“Rõ ràng là tôi vừa mới ngồi.”
Người kia nói năng hùng hổ: “A, cô ngồi một lần thì là của cô sao? Cô dùng nhà vệ sinh công cộng một lần thì cũng sẽ là của cô à?”
Tôi hừ một tiếng: “Đúng, cái này không phải là của tôi, bất quá là thật không may, hôm nay bà đây bụng không được tốt, cho nên đi vệ sinh lên ghế rồi, anh ngồi lên đó mất rồi, phiền anh đứng lên đi, đây là chỗ tôi đi vệ sinh mà.”
Người này hoảng sợ, tôi chẳng cần phân bua gì nữa, chỉ hung hăng trừng mắt liếc anh ta một cái, sau đó đỡ ông cụ ngồi vào chỗ.
Di động lại vang, tôi nhìn xem thì thấy là Gia Tuấn.
Anh ấy hỏi tôi: “Em ở đâu vậy? Có thời gian đi ăn tối với anh không?
Sau khi trở về, mỗi ngày chúng tôi đều liên lạc với nhau, nhưng đều chỉ là những lời ngắn gọn.
Tôi thoải mái trả lời anh ấy: “Em đang ngắm cảnh ở chỗ gần cầu tàu, tuy rằng em là người bản xứ, nhưng đã rất lâu rồi không ngắm cảnh ở đây.”
“Em chờ anh, anh sẽ lập tức qua đó.”
Lúc Gia Tuấn đến, tôi đã hơi mệt và buồn ngủ, anh ấy ngồi vào bên cạnh tôi, câu đầu tiên tôi nói với anh ấy chính là: “Cho em mượn đùi của anh một lát.” Sau đó tôi cuộn mình nằm trên ghế đá, quay đầu nằm lên đùi anh ấy. Lập tức tôi giống như con chó nhỏ yên tâm khi tìm được chủ vậy.
Gia Tuấn không hỏi gì tôi cả, anh ấy chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh tôi. Trong lúc mơ hồ, tôi cảm giác trên vai có một cái gì nhẹ nhàng đắp lên, là Gia Tuấn cởi áo khoác đắp cho tôi.
Tôi ngủ rất ngon.
Không biết ngủ bao lâu, khi tôi mở mắt ra thì trời đã gần tối, trên bầu trời chỉ còn sót lại một ít màu xanh của ban ngày, đèn đường màu vàng cũng đã sáng.
Tôi vươn vai: “Ngại quá, em ngủ bao lâu vậy?” Tôi xoa cổ rồi hỏi anh ấy: “Có nặng không?”
Anh ấy chỉ nói: “Không cao cả.”
Tôi nhìn thấy trên người mình vẫn đang khoác áo của anh ấy, tôi cởi ra đưa lại cho anh ấy thì bị anh ấy cản lại: “Em mặc đi, bờ biển gió lớn lắm.”
Qua 40 chương do em đảm nhận, không biết là thời gian qua em có sai sót, thiếu sót, cách trình bày, lỗi chính tả hoặc cách hành văn có gặp vấn đề gì không ạ? nếu như có bất cứ điều gì không hợp lý hay sai thì mong mọi người cho em biết để em hoàn thiện hơn ạ.