Một giây này, tôi tha thứ cho Bùi Vĩnh Diễm. Anh ta thật sự đến sân bay đuổi theo tôi, như vậy thì cũng không uổng công tôi đã thích anh ta.
Giọng của tôi rất bình tĩnh: “Tôi đang trên đường đến sân bay.”
Anh ta cầu khẩn tôi: “Anh đã đến sân bay rồi, em nhất định phải đi với anh, anh sẽ đi với em.”
“Việc gì anh phải khổ như thế?”
“Không, anh đã suy nghĩ một đêm, anh không thể để em rời khỏi anh. Đinh Đinh, hơn ba mươi năm qua, em là người đầu tiên không e dè thân phận của anh mà chấp nhận qua lại với anh. Em khiến cho anh cảm thấy ấm áp, em đã cho anh cơ hội được sống lại một lần nữa. Cho nên anh tuyệt đối sẽ không để em rời khỏi anh. Em hãy chờ anh, anh không thể xa em được, nhất định anh phải đưa em quay về bên anh, bởi vì anh yêu em.”
Tôi rơi nước mắt.
“Vĩnh Diễm, anh đừng cố chấp như vậy.”
“Đinh Đinh, thật xin lỗi, những chuyện trước kia đã khiến em không vui, anh không hy vọng em sẽ tha thứ cho quá khứ của anh. Anh chỉ mong em có thể cho anh một cơ hội nữa, để sau này chúng ta được vui vẻ.”
Lòng tôi đau như dao cắt, nắm chặt lấy điện thoại, ngoài khóc ra tôi chẳng nói nên lời.
“Đinh Đinh, anh đã từng đi đến những nơi rất xa, đông tây nam bắc anh đều đã đi, sau đó thì gặp được em giữa biển người. Nhưng hôm nay em trốn tránh, rời xa anh. Chỉ vì gia đình của anh khiến em cảm thấy áp lực, xin em đừng như vậy.”
Tôi thở dài, Bùi Vĩnh Diễm, sự cố chấp của anh khiến tôi cảm động. Nhưng anh không biết rằng anh không có cách nào trốn tránh được, mà tôi lại càng không muốn trở thành một kẻ có tội.
“Trở về đi Vĩnh Diễm, tôi không thể quay về với anh được.”
Anh ta vội vàng nói trong điện thoại: “Đinh Đinh, xin em đừng từ chối anh. Những năm gần đây, anh đều chấp nhận sự sắp xếp của cha mẹ, chỉ ngoại trừ khi chọn chuyên ngành, anh đã làm trái ý họ, anh đã chọn theo ngành văn học cổ, nhưng sau khi tốt nghiệp thì anh vẫn vào công ty làm việc, hoàn thành tâm nguyện của họ. Những năm qua, anh hoàn toàn là một công tử nhà giàu kiểu mẫu, còn đối với tình yêu, sau mối tình đầu thất bại, anh đã không còn tin tưởng vào cái gọi là tình yêu nữa. Anh đã cho rằng anh sẽ không còn động lòng với bất kì ai nữa, nhưng mà khi quen biết em, anh mới cảm giác được tình yêu là gì. Đinh Đinh, xin em đừng đi, em hãy chờ anh, anh sẽ lập tức đến sân bay. Đinh Đinh, xin em đừng quay về nhà, xin đừng đi.”
Tới sân bay, tôi hốt hoảng xuống xe, gọi điện thoại hỏi Gia Tuấn đang ở đâu rồi hoang mang chạy vào. Gia Tuấn đang đứng đọc tạp chí du dịch bên cạnh một tấm bảng quảng cáo. Tôi chạy đến, nắm lấy tay anh ấy, thở không ra hơi.
“Gia Tuấn, chúng ta đi ngay đi, nhanh lên, bây giờ phải đến cửa đăng ký.”
Anh ấy suy nghĩ xong rồi nói: “Được rồi, anh đi dạo ở sân bay với em.”
Tôi gật đầu lia lịa.
Sân bay quốc tế Hồng Kông giống như một cái mê cung lớn, tôi có hơi mờ mịt. Gia Tuấn đi bên cạnh tôi, vẻ mặt hoang mang của tôi làm cho anh ấy hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh ấy không hề hỏi gì cả. Chỉ cùng tôi đi dạo quanh các cửa hàng miễn thuế, hơn nữa anh ấy còn giống như một hướng dẫn viên du lịch thông thạo nơi này.
Tuy rằng tôi đang xem mấy thứ hàng bán ở đây nhưng tâm tư của tôi thì lại ở bên ngoài. Tôi vừa hy vọng thấy Bùi Vĩnh Diễm, lại vừa sợ phải gặp anh ta.