Vì hết lương thực nên Dương và Tịnh Nghiên cùng đi tìm thức ăn.
Hai người đi sâu vào rừng cây.
"A! Quả này ăn được này!" Tịnh Nghiên tiến đến hái một quả màu đỏ trông khá giống quả cà chua.
"Chị chắc không? Coi chừng ngộ độc thực phẩm!" Dương cẩn thận nhắc nhở.
Tịnh Nghiêm lườm Dương và đáp: "Đúng là Ngụ Kiên giả có khác! Loại quả này gia tộc hầu như ai cũng biết, vì nó có mọc trong rừng cây của gia tộc, ăn rất ngọt và thơm."
Để chứng minh, Tịnh Nghiên cắn một miếng rồi gật gù khen: "Thật sự vừa ngọt vừa thơm."
"Đâu, cho em cắn thử xem có ngọt và thơm bằng môi chị không?" Dương trêu ghẹo.
Tịnh Nghiên lườm Dương một cái và đỏ mặt nói: "Đến đây!"
Dương liền tiến đến, Tịnh Nghiên tinh nghịch cắn một miếng rồi ngẩng mặt dùng môi đưa miếng trái cây vào miệng Dương.
Dương ngậm lấy miếng trái cây, vị thơm ngon liền tan vào lưỡi, nhưng càng ngon hơn là làn môi mềm của Tịnh Nghiên. Vừa nhai trái cây, Dương vừa dùng môi mình mơn trớn môi Tịnh Nghiên, ngọt ngào của hương vị cùng ngọt ngào của cảm giác lan tỏa khiến não bộ hắn sinh ra cảm giác thư sướиɠ khó tả.
Mất một lúc mời rời được khỏi môi Dương, Tịnh Nghiên thở gấp hỏi: "Hương vị thế nào?"
Dương lắc đầu đáp: "Không biết, vì môi chị thơm quá lấn át hết rồi!"
"Vậy tự mà ăn!"
Tịnh Nghiên đem phần trái cây còn thừa lại đút thẳng vào mồm Dương rồi định quay đi, nhưng khi nàng xoay người thì Dương liền dang tay ôm eo kéo nàng trở lại, đồng thời cái miệng đang nhai trái cây của hắn áp vào môi nàng.
Hai đôi môi dính sát vào nhau, hai chiếc lưỡi tìm đến nhau cùng mơn trớn nhau và cùng hưởng thụ hương vị trái cây thơm thơm ngọt ngọt.
Trái cây dần bị nuốt xuống cổ họng, nhưng hai chiếc lưỡi vẫn cứ cuốn lấy nhau, cố tìm ở nhau chút hương thơm vị ngọt còn sót lại.
Chợt Tịnh Nghiên rời môi Dương, nàng yêu thương nhìn hắn, đồng thời tay nàng đưa lên giúp hắn tháo lớp mặt nạ, lộ ra gương mặt thật đầy anh tuấn.
Yêu thương vuốt ve gương mặt Dương, Tịnh Nghiên thỏ thẻ nói: "Ngày đó ở Hoàng thành giúp đỡ một tên phá quán ăn..."
Nàng ngừng lại, lườm Dương và nũng nịu nói tiếp: "Không ngờ hôm nay sắp bị hắn phá luôn trinh tiết, đúng là làm ơn mắc oán!"
Dương tròn mắt ngạc nhiên, không ngờ Tịnh Nghiên đoan trang và chín chắn khi yêu lại trở nên tinh nghịch đến vậy. Dương bật cười, Tịnh Nghiên cũng bật cười vì không ngờ chính mình có thể đùa như vậy.
Cùng cười một lúc, Dương chợt đưa tay nhẹ nâng cằm nàng lên, hai đôi mắt si tình nhìn nhau, Dương lại lần nữa hôn vào đôi môi xinh đẹp.
Nụ hôn từ ngọt ngào nhanh dần thành cuồng nhiệt, Dương vừa hôn vừa bế Tịnh Nghiên đặt nàng ngồi trên một cành cây lớn cao ngang hông mình.
Áo quần Dương rơi xuống, áo quần Tịnh Nghiên cũng dịu dàng buông lơi, hai con người trần trụi giữa thiên nhiên.
Dương ngắm nhìn cơ thể mỹ miều của Tịnh Nghiên, nàng cũng thẹn thùng nhìn ngắm cơ thể đầy nam tính của hắn, nhất là cái khúc thịt trông thật hấp dẫn kia, nó đang cọ đầu vào vườn lông xinh đẹp và khiến cho cửa mình nàng cứ không ngừng tiết nước. Miệng người ta tiết nước bọt khi thèm ăn, cửa mình nàng hẳn cũng vì thèm muốn thứ kia nên dâm thủy mới thành dòng.
"Cơ thể chị thật đẹp!" Dương cảm thán nói, không chỉ có gương mặt xinh đẹp, cơ thể của Tịnh Nghiên cũng đều đạt đến mức độ hoàn hảo, chẳng qua nàng luôn ăn mặc kín đáo nên không ai nhận ra, từ chiếc cổ thon trắng ngần, đôi bầu vυ" no tròn với hai núm ti hồng phấn trông như hai quả đào tiên thơm ngon vừa độ chín, eo nàng cong như vẽ, mông căng tròn cùng đôi chân thon dài trắn nõn.
Rồi Dương đưa tay lên cảm thụ độ căng tròn cùng mềm mịn nơi bầu ngực Tịnh Nghiên mang lại, một tay hắn vuốt ve khắp đôi chân nõn nà của nàng.
Dương hôn xuống làn vai mảnh mai gợi cảm, hôn vào bầu ngực căng tròn và dừng thật lâu ở đấy, mồm hắn há ra như muốn cắn, muốn nuốt lấy cả hai quả đào tiên tuyệt diệu kia vào mồm.
Nàng cũng rêи ɾỉ liên hồi khi Dương ngoạm lấy hai đầu ti nhạy cảm của nàng cùng lúc để làm đủ trò cắn, nhai, gặm, mυ"ŧ... rồi nhả ra khiến hai bầu vυ" ướt sũng khẽ đong đưa trông cực kì gợi dục.
Rời khỏi hai quả đào, Dương chợt nhìn thấy có một dòng dâm thủy lấp lánh đang từ cửa mình Tịnh Nghiên chảy dọc theo chân nàng xuống tận ngón chân, Dương liền quỳ một chân xuống để nâng chân nàng và đưa môi hút lấy giọt dâm thủy đang chuẩn bị rơi khỏi ngón chân xinh đẹp.
Cặp đùi trắn nõn được Dương dùng tay tách ra và nâng lên để có thể phơi bày khe suối tình ướt át đang ửng hồng quyến rũ.
Dương áp mặt vào đùi Tịnh Nghiên, nơi này thật mềm mại, mát rượi, đồng thời tỏa ra một làn dâm hương khiến người Dương lâng lâng như vào cõi mộng.
Dương không thể rời mắt khỏi cái khe suối trinh nguyên tươi hồng kia, tuy còn nép mình e thẹn nhưng lại toát ra sự mê hoặc không thể chối từ, nhất là khi nơi đó đang chảy ra một dòng dâm thủy long lanh.
Như rượu quý, chỉ ngửi cũng đủ say.
Như mật thơm, chỉ ngắm cũng đủ ngọt.
Có một lực hút vô hình kéo đôi môi Dương tiến gần, và khẽ chạm.
Tịnh Nghiên như con cừu non, còn Dương là tên cáo già, cừu non bị cáo già hành hạ, không những không đau khổ mà còn sướиɠ phát điên và chỉ cầu mong sớm được cáo già ăn thịt.
Qua từng tiếng rên, từng động tác trên cơ thể Tịnh Nghiên, Dương có thể đoán biết lúc nào cơn ham muốn của nàng lúc nào đã lên đến đỉnh điểm.
Vậy nên Dương đứng dậy, một tay ôm eo giữ Tịnh Nghiên khỏi ngã, một tay nâng đùi nàng để có thể áp người sát vào cơ thể nàng.
Dương ngắm gương mặt xinh đẹp đang động tình của Tịnh Nghiên, nhìn vào đôi mắt long lanh e thẹn của nàng, nàng cũng yêu thương đáp lại, trong đôi mắt xinh đẹp ngoài e thẹn còn có lo lắng cùng chờ mong.
Đầu khấc của Dương đã dừng lại giữa hai mép thịt hồng hồng quyến rũ, dâm thủy trong vắt chảy đến nơi đầu khấc và hai mép thịt tiếp xúc rồi thành dòng nhễu xuống.
Vệt dâm thủy lấp lánh nhễu xuống chạm vào cỏ thơm, cũng là lúc đầu khấc của Dương như hóa thành mãnh thú xông thẳng vào cửa mình Tịnh Nghiên.
Đôi mắt đẹp mị đi vì thỏa mãn của Tịnh Nghiên nhìn Dương vừa yêu thương vừa hờn dỗi, trông đáng yêu đến nỗi Dương không thể không đặt môi hôn vào trán nàng.
Sau khi hôn, vẫn giữ dươиɠ ѵậŧ cương cứng nằm sâu trong khe suối ấm ẩm, Dương nựng nhẹ gò má xinh đẹp và thì thầm hỏi: "Thích không?"
"Đau!" Tịnh Nghiên nũng nịu đáp.
"Ta hỏi thích không cơ mà?"
"Thì người ta trả lời là đau đó!"
"Vậy là không thích hả?" Dương nhướng mày trêu chọc, sau đó hắn từ từ rút dươиɠ ѵậŧ của mình ra, trên dươиɠ ѵậŧ còn vương một vệt máu đào.
Sau khi rút ra, Dương lại dùng đầu khấc quệt khắp cửa mình Tịnh Nghiên một cách đầy khiêu khích. Tịnh Nghiên vừa đạt cực khoái nhưng vẫn không thể kháng cự sự khiêu khích của Dương, ngồi trên cành cây, mông nàng không ngừng lắc lư để cửa mình có thể cọ xát với dươиɠ ѵậŧ của Dương nhiều hơn, hận không thể ngay lập tức đem dươиɠ ѵậŧ của Dương nuốt vào.
Tay Dương thì đang nựng nịu hai bầu vυ" tròn xinh xắn, hắn nắn, bóp, xoa, vuốt ve và tạo thành đủ loại hình dáng rồi thả ra cho hai bầu vυ" mịn màng đong đưa trông cực kì gợi dục.
Không thể chịu đựng nổi nữa, Tịnh Nghiên nhào vào lòng Dương, nàng đẩy hắn ngả ngửa ra sau và quỳ lên hắn. Vểnh mông lên, Tịnh Nghiên liếc Dương đầy hờn dỗi trong khi tay nàng dịu dàng nâng niu dươиɠ ѵậŧ hắn, mông tròn từ từ hạ xuống, cửa mình nàng dần nuốt lấy dươиɠ ѵậŧ gân guốc làm dâm thủy ứa ra thành dòng.
"Ư..." Tịnh Nghiên rên rĩ trong sung sướиɠ, cảm giác đau đã sớm dịu đi, giờ cảm giác sướиɠ khoái lấn át hoàn toàn.
Dương cũng cắn răng chống chịu cơn khoái lạc tột đỉnh, còn gì sướиɠ bằng cảm giác dươиɠ ѵậŧ từ từ tiến vào cõi tiên, mềm mềm, ẩm ẩm, ấm ấm.
Thở một hơi dài, cơ thể Tịnh Nghiên theo bản năng bắt đầu cử động để thực hiện hành vi giao phối. Mắt nàng liếc Dương gợi tình, tay nàng chống lên bộ ngực vạm vỡ của hắn, eo nàng cong cớn, ngực nàng ưỡn ra, đùi và mông nhịp nhàng phối hợp để âm đa͙σ nàng và dươиɠ ѵậŧ của Dương không ngừng cọ xát vào nhau.
Dương cũng đẩy hông phối hợp trong khi hai tay hắn tham lam hái lấy hai quả đào mộng mị đang đong đưa đầy dụ hoặc.
"A... A... A..." Tịnh Nghiên không ngừng rêи ɾỉ và thở gấp, thỉnh thoảng nàng lại liếc Dương, trao cho hắn những cái nhìn đầy cảm xúc.
Khi thì là cái liếc e thẹn vì tay Dương hư hỏng khám phá khắp cơ thể nàng.
Khi thì là cái liếc dụ hoặc khiến Dương hứng khởi tăng cường sức đẩy.
Khi lại là cái liếc hờn dỗi khi Dương vung tay vỗ mạnh vào mông hoặc véo mạnh vào đầu ti xinh xắn của nàng.
Còn có khi là cái liếc lém lĩnh khi nàng trả thù Dương bằng cách dừng lại và nâng mông khiến âm đa͙σ nàng và dươиɠ ѵậŧ của Dương chỉ còn giữ nhau bằng một cái chạm lững lờ.
Nhưng vì cái trả thù đó mà nàng bị Dương phản đòn bằng cách bật dậy giữ nàng trong tư thế quỳ chổng mông để hắn từ phía sau cắm vào.
"A! A!"
Trong tư thế này, lực đẩy nhanh và mạnh mẽ của Dương khiến cơ thể Tịnh Nghiên liên tục bị đẩy về phía trước, mà Dương thì càng lúc đẩy càng nhanh, càng mạnh, Tịnh Nghiên ngay cả rên cũng không rên nổi, chỉ có thể cắn răng và cố chống tay hứng chịu từng cú đẩy liên hồi.
Phần thân dưới của Dương cứ vỗ vào mông Tịnh Nghiên tạo thành tiếng lạch bạch liên thanh, hòa vào đó còn là tiếng òm ọp của dươиɠ ѵậŧ xông vào âm đa͙σ và tiếng thở dốc cùng rêи ɾỉ của Tịnh Nghiên.
Cuối cùng Tịnh Nghiên không chống đỡ nổi nữa, nàng bị đẩy ngã bẹp xuống đất, toàn thân co giật vì cơn cực khoái dâng trào.
Khi mà Tịnh Nghiên còn đang thở không ra hơi vì sướиɠ thì Dương lại xông đến, hắn nắm hai cổ chân nàng dang ra để có khoảng trống đưa hông xuống cho dươиɠ ѵậŧ cắm phập vào.
Tịnh Nghiên lúc này như muốn tắt thở, sướиɠ quá thành khổ, nàng oằn mình đón nhận từng cú đẩy liên hồi, nàng lắc mình giãy giụa, tay nàng cố đấm vào ngực Dương chỉ để cầu xin hắn tạm dừng cho nàng thở.
Nhưng Dương thì cứ như con dã thú đẩy điên đẩy cuồng, cho đến khi cơn cực khoái bùng lên, hắn đẩy thêm một cú cuối cùng rồi rút dươиɠ ѵậŧ ra.
Tịnh Nghiên đang oằn người trong cơn cực khoái, miệng nàng há ra để lấy hơi sau một hồi ngộp thở, đột nhiên một vệt chất nhầy trắng đục bắn thẳng lên mặt nàng. Tịnh Nghiên giật mình chưa biết chuyện gì xảy ra thì Dương đột nhiên đỡ đầu nàng dậy và đem dươиɠ ѵậŧ nhầy nhụa đang co giật của hắn cắm thẳng vào miệng nàng, tiếp sau đó là những luồng chất lỏng đặc sệt bắn tới tấp vào mồm Tịnh Nghiên.
Khi Dương dừng lại và rút ra, chất lỏng trăng đục tanh mùi đặc trưng từ trong miệng Tịnh Nghiên tràn ra, bám đầy làn môi hồng và nhễu xuống cằm, rơi xuống ngực, rồi lại từ ngực nhỏ xuống cặp đùi trắng nõn.
Trên gương mặt xinh đẹp của nàng cũng dính một vệt nhầy từ trán xuống mũi và một bên má.
Từ xa, Tích Thi đã chứng kiến tất cả, bao gồm cả sự thật rằng Dương không phải Siêu Ngụ Kiên mà là một gương mặt cực kì anh tuấn.
Nhưng trong lúc này thì điều làm Tích Thi ấn tượng nhất chính là khả năng sinh lý khủng khiếp mà Dương thể hiện ra, đó chẳng phải điều mà nàng hằng đêm mơ ước sao?
Nhìn Dương điên cuồng và nóng bỏng như dã thú, Tích Thi nghiến răng ngăn cơn thèm muốn và ghen ghét trong khi hai đùi nàng cố khép lại để ngăn dâm thủy đang tiết ra thành dòng.
Chợt có tiếng gió xào xạc, Tích Thi, Dương, Tịnh Nghiên cùng nhìn lên bầu trời và thấy một đôi cánh đang sà xuống.
Đôi cánh càng lúc càng lớn, lao xuống với tốc độ rất nhanh, cuối cùng lộ ra là một con chim đại bàng.
Con đại bàng đang nhắm vào Tích Thi.
Dương nhìn theo hướng đại bàng nhắm đến và nhìn thấy Tích Thi đang đứng nhìn, liền gào to: "Phu nhân, nấp mau!"
Nhưng đã muộn, con đại bàng có kích thước khổng lồ gắp lấy Tích Thi rồi bay đi.
"Em hãy về nhà cho an toàn, anh sẽ đi tìm cô ta!" Dương nói với Tịnh Nghiên.
Tịnh Nghiên biết mình không có linh lực đi theo chỉ làm vướng bận nên nhắc nhở Dương cẩn thận rồi trở về căn nhà.