Tích Thi nghĩ là mình nghe nhầm, ở đây chỉ có nàng, Tịnh Nghiên và Ngụ Kiên, chị em nó thật sự loạn luân với nhau sao?
Tích Thi khẽ nghiêng đầu nhìn sang, nhưng vì quá tối nên không thấy được gì.
Sau đó là tiếng trở mình, tiếng sột soạt của quần áo.
Tích Thi nín thở, mắt nàng cố mở to để nhìn trong bóng tối, nhưng thứ nàng thấy chỉ là một khối đen đang ngồi dậy.
Thầm nghĩ chắc Dương bị kiến cắn đít nên ngồi dậy gãi, Tích Thi tự cười bản thân nghĩ bậy bạ.
Chợt một tia chớp nhá ngang bầu trời, cả thế giới nhỏ sáng rực, giang phòng tối om cũng sáng bừng lên.
Mà khi gian phòng sáng lên, cái khối đen mà Tích Thi nghĩ là Dương đang bị kiến cắn cũng lộ rõ. Dương đang quỳ, bên dưới là Tịnh Nghiên, tay Dương vịn đôi chân trần đang khép nép của nàng. Và điều hấp dẫn ánh mắt nhất chính là cái khúc thịt to dài gân guốc của Dương đang chực chờ xông vào giữa hai đùi của Tịnh Nghiên.
Cái thứ kia trông đủ đẹp đẽ, cũng đủ nam tính, trông như một tạo tác hoàn hảo trong những giấc mộng tình của mọi người phụ nữ trên thế gian.
Hấp dẫn đến nỗi Tích Thi vô thức thốt lên một tiếng kinh ngạc.
Tiếng thốt của Tích Thi đủ lớn để Tịnh Nghiên và Dương nghe được. Khi hai người còn bối rối chưa biết xử lí tình huống thế nào thì đột nhiên có một tràng âm thanh nghe như thác lũ đang đổ về.
"Lên tầng trên nhanh!" Dương lắng nghe rồi lập tức mặc lại quần và giục Tích Thi cùng Tịnh Nghiên.
Mưa dai dẳng khiến nước từ chỗ cao dồn về chỗ thấp gây ra lũ quét, với tình trạng không dùng được linh lực của bọn Dương hiện tại thì có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Tịnh Nghiên và Tích Thi được Dương đỡ lên tầng trên, tầng trên là nơi mới được Dương xây thêm, tầng này được kết từ những thanh gỗ khá lớn, bốn phía để trống, phía trên lắp đặt một mái lá để che mưa, ngoài ra còn có một cái lò đất để đốt lửa sưởi ấm.
Nước lũ từ trên thác đổ xuống rồi nhanh chóng chiếm hữu mặt đất và dâng cao, dâng qua tầng dưới căn nhà rồi dâng đến tầng trên, đến lúc này Tích Thi và Tịnh Nghiên mới biết vì sao Dương mất công đi xây một cái tầng nhà không vách. Dương tháo chốt và tầng nhà này trở thành một chiếc bè nổi lên theo nước lũ.
Ở một thế giới lệ thuộc vào linh lực thì những kĩ năng sinh tồn như thế này gần như không tồn tại vì chẳng ai cần đến, nhưng đối với những người trải nghiệm như Tịnh Nghiên và Tích Thi mới nhận ra sự cần thiết và thú vị, trong mắt hai nàng lúc này, Dương không những thể hiện tài, đức, trí tam toàn trong cuộc thi mà còn thể hiện sự thú vị, bản lĩnh, mỗi tội hơi bị dâm dê, không những trộm đồ lót hai nàng mà còn thường xuyên nhìn lén, giả vờ vô ý động chạm mông, ngực, còn hay trêu ghẹo, tán tỉnh, nhưng hai nàng không hiểu sao cái sự dâm dê của hắn không hề phản cảm mà còn khiến hai nàng cảm thấy đáng yêu.
Chống được cơn lũ, nhưng điều tiếp theo ba người cần đối mặt là cái lạnh. Chiếc bè này Dương không dựng vách vì sợ gió tạt sẽ lật bè, đổi lại, ba người phải chống chịu từng cơn gió thấu xương lùa qua.
Có một bộ lông thú từ con lợn rừng Dương săn được và hai chiếc chăn do Tịnh Nghiên kết từ dây rừng, nhưng những chiếc chăn thô sơ này cùng bếp lửa nhỏ là không đủ, mỗi người một chăn ngồi co ro trong gió lạnh.
"Ngụ Kiên!" Đang ngồi, Tịnh Nghiên chợt gọi Dương.
Thấy Dương âu yếm nhìn mình, gương mặt xinh đẹp nhợt nhạt vì lạnh của Tịnh Nghiên hơi ửng hồng lên, nàng the thẻ nói: "Đắp chung chăn với chị cho ấm!"
Dương liền nhích đến ngồi sát vào Tịnh Nghiên, thay vì mỗi người một chăn thì giờ hai người cùng quấn hai chiếc chăn, vai kề vai, tay nắm tay, cảm giác ấm áp hơn rất nhiều...
Có thể nói, Tịnh Nghiên chưa bao giờ trải qua nguy hiểm như hiện tại, cũng chưa từng có cảm giác bình yên và hạnh phúc như lúc này.
Còn Tích Thi ngồi đối diện, nhìn vẻ mặt hành phúc của Tịnh Nghiên mà lòng nàng ghen tức không chịu nổi. Đúng là loạn luân đấy, nhưng nếu Tích Thi cũng có một đứa em trai hoàn hảo như Ngụ Kiên thì mang cả tiếng loạn luân lẫn phản bội chồng thì nàng cũng chấp nhận.
Ngày xưa thua Tịnh Nghiên về cả nhan sắc lẫn gia thế, ngày nay đã trở thành vợ của gia chủ nhưng cuối cùng Tích Thi vẫn thua Tịnh Nghiên, cảm giác thất bại và ghen ghét khiến nàng uất ức đến rưng lệ, công thêm cái lạnh khiến đôi vai mỏng manh của nàng run lên từng hồi.
Dương nhìn thấy Tích Thi đang run lên vì lạnh, muốn gọi nàng sang nhưng chưa biết nên nói thế nào cho đẹp lòng cả hai người đẹp.
Tịnh Nghiên biết Tích Thi đang rất lạnh và cô đơn, cũng biết Dương đang khó xử, lại nhớ lúc nàng bị hút vào Thế Giới Chỉ thì Tích Thi vì muốn cứu nàng nên mới nị hút vào theo. Tịnh Nghiên muốn gọi Tích Thi sang ngồi cùng, nhưng nếu nàng gọi thì Tích Thi chắc chắn sẽ không sang. Thế là nàng nghĩ ra một cách, tay nàng đang nắm tay Dương trong chăn, nàng dùng ngón tay chỉ vào Dương rồi lại kéo tay Dương hướng về phía Tích Thi.
Dương hiểu ý, cảm động trước tấm lòng bao dung của Tịnh Nghiên, hắn yêu thương vuốt ve tay nàng rồi nói với Tích Thi: "Gia chủ phu nhân sang ngồi cùng chị em ta nhé, ba người cùng đắp chung chăn sẽ bớt lạnh nhiều lắm! Ui da!"
Dương nói hết câu thì la lên một tiếng rồi khó hiểu nhìn sang Tịnh Nghiên, nàng vừa véo hắn một cái rõ đau.
Tích Thi vốn không muốn qua đắp chung chăn với Tịnh Nghiên, nhìn Dương đột nhiên la đau rồi nhìn Tịnh Nghiên liền đoán ra rằng Tịnh Nghiên đang ghen.
"Ghen sao? Được, ta cho ngươi ghen sặc máu luôn!" Nghĩ trong lòng, Tích Thi liền tiến đến ngồi bên cạnh Dương, đem cơ thể mềm mại của nàng nép vào người Dương, lại còn chủ động kéo tay Dương vòng qua ôm vào eo mình, sau đó nàng liếc Tịnh Nghiên tựa như một lời khiêu chiến.
Tịnh Nghiên cũng trừng mắt đáp lại, nàng ghen là thật, nhưng cái véo kia là nàng cố tình làm để khiến Tích Thi chịu sang ngồi cùng.
Chỉ có Dương là sướиɠ nhất, trong mưa lũ mà được ngồi ôm hai cơ thể mềm mại thơm tho, hai gương mặt xinh đẹp yên bình ngủ tựa vai mình, hắn không cần làʍ t̠ìиɦ cũng đủ thỏa mãn đi vào giấc ngủ dịu dàng...
Sáng, Dương thức dậy, hai người đẹp vẫn yên lành ngủ trong vòng tay. Chiếc bè được cột lại nên không bị trôi xa, Dương nhẹ nhàng đặt hai nàng nằm xuống rồi đi rửa mặt và tìm chút cá ăn sáng.
Tịnh Nghiên và Tích Thi vẫn mơ màng nằm ngủ ôm lấy nhau, cảm giác ấm áp từ cơ thể đối phương khiến hai nàng đều lầm tưởng đối phương là Dương.
Tích Thi bắt đầu dùng kĩ năng quyến rũ của mình, nàng dùng tay dịu dàng vuốt ve cổ đối phương trong khi cơ thể nàng uốn éo cọ mình vào đối phương.
Tịnh Nghiên tưởng rằng Dương đang âu yếm mình, nàng ngoan ngoãn ưỡn người đáp lại, tay nàng nắm lấy tay đối phương để cùng đối phương vuốt ve từ cổ lên mặt mình.
Chân hai nàng cọ vào nhau, một người chủ động, một người vô thức, nhưng đều chung mục đích là tìm kiếm sự động chạm nóng bỏng đến từ khúc thịt dài giữa hai chân đối phương.
Nhưng tìm mãi không thấy...
Hai hơi thở dồn dập đang mỗi lúc một gần kề nhau, một đôi môi quyến rũ khiêu khích, một đôi môi ngoan hiền chờ đợi.
Chạm vào nhau.
Hai chiếc lưỡi thơm tìm đến nhau để nêm nếm hương vị tình ái ngọt ngào.
Ngực nép vào ngực, cảm giác có chút kì lạ...
Trùng hợp thế nào, cả hai cùng rên lên một tiếng khe khẽ.
Rồi giật mình mở mắt nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của đối phương, hai đôi môi lập tức rời nhau và cùng hét toáng lên.
Dương nghe tiếng hét lập tức chạy về, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị hai nàng lao vào đấm túi bụi.
"Đồ Ngụ Kiên chết bầm!"
"Dâm tặc!"
"Biến thái!"
Dương ôm đầu ăn đấm nghe chửi đến khi no đòn cũng không hiểu mình có tội gì.