Anh vẫn phải than van luôn miệng cho đến khi Mandy lái xe được về tới khách sạn. Lần đầu điều khiển xe lạ, nên Mandy hơi mất kiểm soát một chút. Cô lại ủi ngã một cái thùng rác đặt ngay góc. Josh vỗ tay lên trán, không biết nói gì thêm. Mandy muốn de vào chỗ đậu dành riêng của Josh, thế nhưng anh khuyên cô chỉ nên chạy thẳng vào đó là được rồi. Mandy không chịu và khi de cô làm bể thêm một cái đèn xe nữa. Cô chạy xe tới thêm một chút, Josh nhìn vào kính chiếu hậu và nhìn thấy mấy mảnh đèn xe rơi lả tả xuống đất.
Mandy đạp thắng mạnh đột ngột, may nhờ có dây đai an toàn nếu không Josh cũng bị đập mặt về phía trước rồi. Anh nhìn cô lắc đầu ngao ngán.
- Ai lại tuyên bố là “không cần thắng” chứ? Trên xe anh cũng có thắng chân nè. – Mandy hào hứng với phát hiện của mình. Xe của Josh cũng chỉ đảo ngược vị trí chân ga một chút thôi, chứ kỳ thực cũng không có thiết kế gì đặc biệt khác.
- Cái đó là lời lẽ của báo chí, em đừng tin. Bây giờ thì mở cốp sau ra, có chiếc xe lăn. Cây nạng của anh lúc nãy bị giật mất rồi.
Mandy ngoan ngoãn làm theo lời Josh. “May mắn là chỉ bị giật mất cây nạng, vẫn còn có thể đem người toàn vẹn trở về”. Nhưng lúc nãy Mandy de xe sát vách tường quá, nên không thể mở cốp sau được. Cô đành phải leo lên xe, chạy về phía trước thêm một chút nữa. Lần này Josh đã có chuẩn bị, anh nắm chặt tay vịn phía trên cửa xe, thế nhưng khi Mandy thắng vẫn bị giật một cái mạnh đến ê ẩm. Mandy hý hửng leo xuống, mở cốp xe ra.
Bên trong cốp sau quả nhiên có một chiếc xe lăn xếp gọn để sẵn, lớp bao ngoài phủ đầy bụi. Có vẻ như Josh không thường xuyên mở món đồ này ra lắm. Mandy lôi chiếc xe lăn ra ngoài, bật nó ra rồi đẩy về phía cửa xe Josh đã mở chờ sẵn. Không cần Mandy giúp đỡ, anh cũng có thể tự mình leo lên xe lăn. Josh thành thục điều khiển xe lăn để kiểm tra đèn xi nhan phía sau. Mandy lúc de xe hơi bị nghiêng, nên chỉ có một bên đèn bị vỡ thôi. Anh lại lăn xe về phía trước. Đầu xe Cardavi bị móp nghiêm trọng do Mandy đã ủi trực diện vào cột đèn.
“Đau lòng, phải nói là cực kỳ đau lòng!”
Josh ngó xung quanh. Phát hiện lúc này chiếc xe đậu lố ra lối đi quá nửa.
- Mandy, lên de xe lại đi. Lần này anh sẽ hướng dẫn cho. – Anh nhẹ nhàng nói.
Cô ngay lập tức mừng rỡ ra mặt. Được ngôi sao đua xe quốc tế làm huấn luyện viên cho thì còn gì bằng. Josh điều khiển xe lăn bên cạnh chiếc Cardavi, nói chuyện với Mandy qua cửa xe.
- Bây giờ kéo cần về số de. Chú ý nhé, phải kéo cho hết số, đừng để nó nhầm sang những số khác. Nhả chân thắng ra đi, từ từ, từ từ thôi. Em nhìn kính chiếu hậu, quan sát cẩn thận xung quanh nhé. Phải lần lượt nhìn hết cả ba kính mới có thể ước lượng chính xác vị trí xe của mình. Rồi đạp nhẹ chân ga đi, đó chầm chậm, chầm chậm thôi ...
Josh cũng lui xe về để giúp Mandy quan sát phía sau.
- Được rồi, buông chân ga ra và đạp thắng thật mạnh ... – Josh gần như thở phào. Mandy thật sự thực hiện tốt lời hướng dẫn của anh.
Đột nhiên chiếc Cardavi rú lên và lùi về sau thật nhanh. Đuôi xe va chạm với bức tường một cú cực mạnh. Josh có thể thấy được lần này đuôi xe bị móp hoàn toàn rồi. Không chỉ có vỡ một cái đèn xi nhan đơn giản vậy.
“Đau lòng, cực kỳ đau lòng!”
- Úp ... Em giẫm lộn chân thắng và chân ga rồi. Thôi để em chạy xe tới một chút nhé. – Mandy mỉm cười hối lỗi.
- Không cần đâu. Cứ để nó nguyên như vậy đi. - Josh ngay lập tức can ngăn.
Mandy đi xuống xe, cười tươi lấy lòng và trả lại chìa khoá cho Josh. Anh thở dài, bấm khoá xe rồi cất chìa vào túi. “Phải giữ Mandy thật xa cái chìa khoá này mới được”. Mandy giúp đẩy Josh về phía thang máy. Ông bảo vệ ngạc nhiên khi lần đầu tiên nhìn thấy Josh sử dụng xe lăn, bên cạnh anh lại có thêm một cô bốc lửa hấp dẫn nữa. Lần trước là tóc vàng xoăn, lần này là tóc nâu ngắn. “Anh chàng này đào hoa gớm!” Josh và ông bảo vệ mỉm cười, gật đầu chào nhau.
Vào trong thang máy, Mandy nhấn nút tầng 20 nhưng thang vẫn không nhúc nhích. Josh phải tự mình đứng dậy nhấn nút.
- Tầng của anh là căn hộ riêng, nên không phải ai cũng vào được. Cái nút này nhận diện dấu tay, phải chính anh bấm thì thang máy mới hoạt động. – Josh giải thích. - Lần sau anh sẽ yêu cầu khách sạn thêm dấu tay của em vào.
Mandy đỡ Josh ngồi xuống lại xe lăn, cô mỉm cười. Làm sao Mandy lại không biết cái nút tầng 20 đó nhận diện dấu tay cơ chứ. Lần trước chính cô đã đột nhập vào nhà Josh mà. Mandy dằn lại để không nói ra. “Không cần phải phiền phức vậy, lúc nào em cũng có thể tới chỗ anh mà không cần ai cho phép hết!”
Cửa thang máy trượt ra nhẹ nhàng và căn phòng khách quen thuộc hiện ra trước mắt họ. Josh điều khiển xe lăn đi thẳng vào phòng ngủ. Trong đó có căn phòng dùng làm tủ đựng quần áo rộng mênh mông. Bình thường người ta sẽ có một bộ gậy đánh gôn từ số 1 đế số 9, có thể là một hay hai cây số không. Nhưng trong tủ đồ của Josh thì lại có một bộ sưu tập các cây nạng. Từ gỗ cho đến thép không rỉ, từ loại chống tay cho đến loại chống vào nách. Và cả chiếc xe lăn dự phòng, mà Josh chỉ dùng một lần duy nhất khi đẩy Mandy ngất xỉu từ trong nhà bếp vào phòng ngủ. Còn có một bộ dụng cụ cấp cứu cho đủ các loại tại nạn. Các tay đua luôn phải đối mặt với đủ loại nguy hiểm trên đường.
Josh chọn lấy cây nạng tay bằng thép không rỉ y hệt cái đã mất. Vì không thể gắn chân giả nên anh bắt buộc phải dùng nạng để đi. Anh chọn loại nạng này vì nó nhỏ, gọn và ít gây sự chú ý nhất. Kỳ thực loại nạng kẹp nách và xe lăn thì thoải mái hơn nhưng anh không thích. Anh muốn trông càng bình thường càng tốt.
Khi Josh trở ra thì Mandy đang ngồi trong phòng bếp chờ đợi. Cô tự rót cho mình một ly nước lọc.
- Anh pha cà phê cho em nhé! – Josh gợi ý.
- Không cần, em phải về ngay bây giờ.
- Sao sớm vậy? - Josh liếc nhìn đồng hồ và thấy đã 9 giờ. - Không, trễ quá rồi. Em nên ngủ lại đây đi.
Mandy bật cười.
- Anh đã vất vả cả ngày rồi, nghỉ ngơi đi. Ngày mai em phải trở về để giao nộp chiếc thẻ nhớ này ...
- Anh xin em đó, Mandy. Làm ơn ở lại với anh thêm chút nữa đi. Em đi rồi thì chẳng biết bao giờ mới gặp lại. Mà anh còn không biết liên lạc với em bằng cách nào nữa.
Josh nắm lấy tay cô, tha thiết van nài.
- Hứa với em là anh sẽ đi ngủ ngay nhé.
- Anh xin hứa, anh sẽ chỉ ngoan ngoãn ngủ thôi. – Josh mỉm cười rạng rỡ khiến Mandy động lòng.
- Được, em sẽ ở lại với anh.
Chỉ với một hành động nhỏ xíu như vậy thôi cũng khiến Josh cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Từng giây từng phút của anh với Mandy đều vô cùng quý giá và đặc biệt. Cô giống như đám mây lơ lửng trên trời, tự đến rồi lại tự đi không thể nào níu kéo được. Josh thèm khát được ở bên cô.
Hai người đi tắm rồi thay đồ ngủ. Mandy mượn tạm của Josh một chiếc áo thun, cô lấy ngay cái áo lần trước mình đã mặc. Josh hôn lên cổ cô và ôm cô thật chặt. Anh đã có cả một ngày dài vất vả, vì vậy vừa mới lên giường, Josh liền nhắm mắt ngủ mê. Mandy mỉm cười, giấc ngủ là vô cùng cần thiết với anh lúc này.
Trời gần sáng, Mandy chui ra khỏi vòng tay của Josh. Cô nhét mấy cái gối vào thay thế vị trí của mình để tránh cho anh giật mình tỉnh giấc. Mandy thay ra bộ đầm cũ, thảy chiếc áo thun mượn tạm vào giỏ đồ dơ. Cũng như lần trước, cô ra đi mà không mang theo bất cứ thứ gì và cũng không để lại bất cứ thứ gì. Chiếc thẻ nhớ đã được Mandy thu hồi lại. Cô lấy trong túi xách ra một thiết bị nhỏ bằng hộp diêm rồi bật lên. Đây là bộ gây nhiễu. Bất cứ thiết bị nào ở gần Mandy đều bị vô hiệu hoá tạm thời. Cô thản nhiên đi ra khỏi khách sạn, ngang qua vô số máy camera mà không sợ mình bị quay lại. “Không danh tính, không nhận dạng.”
Mandy băng qua phía bên kia đường, đi vòng vào hẻm nhỏ để chắc rằng không bị ai theo dõi. Cô đi bằng cửa sau để vào toà nhà. Mandy trở về căn hộ đối diện với khách sạn Josh ở, nơi có đặt hệ thống theo dõi hai mươi bốn giờ của cô. Mandy bàng hoàng nhận ra tất cả các màn hình đều xanh lè không tín hiệu. Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Suốt cả ngày hôm qua Mandy đều đi chung với Josh. Vậy là có kẻ nào đã đột nhập vào nhà anh để vô hiệu hoá toàn bộ máy quay lén của cô. Là ai? Và họ có ý đồ gì? Mandy nhìn qua ống ngắm đã chỉa sẵn vào nhà Josh. Từ vị trí của cô chỉ có thể nhìn thấy được phòng khách mà thôi. Camera bên này cũng chỉ có thể quay được phòng khách từ xa. Mandy trả dữ liệu lại để xem chuyện gì đã xảy ra khi cô vắng nhà. Chín giờ tối, Josh và cô về nhà. Tua đi thêm nhiều đoạn nữa, trên màn hình xuất hiện nhiều người đi qua đi lại trong phòng khách. Bọn họ rút đi lúc một giờ trưa, thời điểm mà Josh đang đua vòng cuối ở giải Nasca. Bọn họ đã lục lọi và kiểm tra khắp căn nhà, vô hiệu hoá hết các thiết bị theo dõi mà Mandy lắp đặt.
“Những tay chuyên nghiệp.”
Họ đến vào lúc chín giờ sáng ngày hôm qua. Vừa vặn sau khi Josh rời đi. Xem ra bọn người này cũng điều tra về Josh khá cẩn thận. Mandy run rẩy. Cả một băng chuyên nghiệp đang bám theo Josh. Bọn chúng đã vô hiệu hoá tất cả các thiết bị an ninh của Mandy. “Khoan đã!” Cô chợt nghĩ ra.
Mandy điều chỉnh ống ngắm quan sát toàn bộ địa hình xung quanh khách sạn Vinh Quang. Cô có bản đồ khu vực, sơ đồ toà nhà. Mandy đã tính toán hết tất cả các điểm điểm thuận lợi để theo dõi. Cô rà soát cẩn thận hết tất cả các vị trí thích hợp nhất có thể ẩn nấp được.
Mặt trời đang mọc lên khỏi chân trời. Bình minh đang đến. Có một ánh chớp loé lên thu hút sự chú ý của Mandy. Cô lia ngay ống ngắm về phía đó, chỉnh tiêu cự để có thể quan sát rõ nhất. Trời ơi, là đầu ngắm của một cây súng bắn tỉa. Tim Mandy đập nhanh như một con báo săn mồi. Vị trí đó, góc độ đó chỉ có thể là nhắm vào phòng Josh.
Mandy càng hồi hộp nhiều hơn khi rèm kéo phòng khách của Josh bị hạ xuống. Là ai đã làm trong khi Mandy quan sát tay bắn tỉa kia. Lúc này chắc chắc Josh còn chưa thức dậy. Là ai có thể đánh lừa chiếc thang máy để đột nhập vào phòng Josh?
Trong phòng của Mandy còn có hai thiết bị có thể sử dụng trong lúc này. Một là chiếc máy quay tia nhiệt, và hai là máy thu tín hiệu âm thanh. Mandy bật mở cả hai lên. Máy quay tia nhiệt thu được hình ảnh một người đi lại trong nhà của Josh, còn anh vẫn đang ngủ ngon ơ trong phòng ngủ. Chiếc máy nghe lén vừa mới được Mandy lắp đặt lúc nãy phát huy hiệu quả cực kỳ tốt. Âm thanh rõ ràng như xem ti vi. Người kia mở ti vi lên xem thiệt. Là bạn của Josh sao?
Quả nhiên tiếng ti vi đánh thức Josh khỏi giấc ngủ ngon lành. Anh ngồi dậy, loay hoay tìm xem cây nạng tối qua mình đã quăng ở chỗ nào. Mỗi lần có Mandy là anh lại quăng đồ bừa bãi, chỉ nôn nóng trèo lên giường. Hình ảnh của Josh chỉ là một khối nhiệt màu đỏ trên màn hình, thế nhưng Mandy lại cảm thấy sao nó thân thương quá. Có vẻ như cây nạng nằm khá xa giường, anh phải xuống đất, nhảy cò cò về phía cửa để lấy. Mandy đau lòng, nếu có cô ở đó thì đã có thể đi lấy giùm anh rồi. Josh đi ra phòng khách.
Người trong phòng nhận ra Josh đang ra, y tắt ti vi đi. Giọng nói phát ra nghe có vẻ bực bội.
- Hôm qua cậu đã may mắn chạy thoát ...
Rồi đột nhiên sực nhớ đến điều gì, y móc trong túi áo ra một thứ. Âm thanh phát ra từ máy thu của Mandy trở thành một tiếng rít chói tai. Thiết bị gây nhiễu. Cũng giống như loại của Mandy, vô hiệu hoá tất cả thiết bị điện tử vô tuyến. Một tên nguy hiểm. Mandy nhìn vào màn hình nơi Josh đứng. Cô nhìn vào ống ngắm đang chỉa về phía tên bắn tỉa. Nếu bây giờ đột nhiên Mandy xông vào khách sạn chỗ Josh, chắc chắn sẽ đánh động tên phía trong phòng.
Ngay lập tức Mandy lao ra khỏi cửa, chạy cầu thang bộ lên sân thượng chỗ mình ở. Theo quan sát của cô, toà nhà này ở là địa điểm thuận lợi nhất để mai phục. Nếu cô là đối phương, chắc chắn cũng sẽ chọn chỗ này. Cửa sân thượng bị khoá. Nhưng chỉ với hai cây kẹp tăm trên mái tóc giả, ổ khoá trở nên vô dụng với Mandy. Cô đi vòng vòng xung quanh kiểm tra, và ngay lập tức phát hiện ra chỗ tên bắn tỉa đang núp. Phía trên trùm một tấm vải dù cùng màu với màu sân thượng, nguỵ trang đúng kiểu một tay chuyên nghiệp. Nhưng Mandy cũng không phải là người nghiệp dư, cô rón rén đến gần, tập kích bất ngờ. Với một đòn chặt vào gáy, tên bắn tỉa lập tức lăn đùng ra ngay.
Mandy lật người hắn ra kiểm ra. Đồ quân dụng nhưng không có phù hiệu hay giấy tờ nhân thân gì hết. Rất giống kiểu của mấy tên sát thủ, rất thích săn đồ chơi chuyên nghiệp của quân đội. Cô chiếm lấy vị trí của tên bắn tỉa.
Tuyệt vời, bọn chúng tổ chức đội hình theo kiểu Denta. Chia nhau chiếm ba vị trí xung quanh mục tiêu, nhưng vẫn có thể trông nom được chỗ của đồng đội. Mandy lên chốt đạn, nhắm vào tên đầu tiên có cái ống ngắm loé sáng khi bình mình đến. Cô thật thất bại khi lúc nào cũng dậy cùng lúc với Josh, lúc mà mặt trời đã lên cao. Nếu không cô đã có thể phát hiện ra tay bắn tỉa đó sớm hơn. Cô bóp cò, tên bắn tỉa bật người ra. Không có máu. Giống như tên đã bị Mandy đánh ngất, tên này cũng mặc áo chống đạn. Tuy nhiên lực của mấy khẩu súng bắn tỉa rất mạnh, có thể gây gãy xương sườn, cũng đủ cho hắn ngất xỉu nửa ngày rồi. Đột nhập vào khách sạn cứu Josh, Mandy tự tin không cần quá hai mươi phút.
Trong đầu cô hiện ra sơ đồ các toà nhà trong khu vực. Kiểu Denta. Mandy tính toán vị trí khả dĩ của tên bắn tỉa thứ ba. À há, khi đã nắm được bài bản thì rất dễ dò. Bụp. Tên thứ ba bị hạ. Dĩ nhiên cũng chỉ bị ngất tạm thời.
Mandy vứt khẩu súng bắn tỉa đi. Cô tiếp tục lục lọi tên thứ nhất. Súng ngắn, ba băng đạn và một quả lựu đạn khói. Còn có thể mong được gì hơn nữa. Mandy tháo dây đeo của tên bắn tỉa ra, quấn ba băng đạn quanh đùi mình. Chiếc váy của cô sẽ che dấu mấy thứ này thật dễ dàng. Đùi bên kia dành cho quả lựu đạn khói, cây súng ngắn có thể để trong cái xắc tay. Cô đã sẵn sàng giải cứu con tin.