Hình ảnh ba người cứng đờ đối diện nhau hiện trên khắp màn hình trong sân thi đấu. Khán giả nín thở chờ xem điều gì sẽ diễn ra tiếp theo. Cuộc đánh ghen này coi bộ còn hấp dẫn hơn kỷ lục thế giới bị phá bỏ nữa. Trong đầu Mandy nhảy loạn như một cái máy tính chập mạnh. “Làm sao anh ta lại có thể phát hiện ra sự cải trang tài tình của mình được chứ? Tại sao mình lại có cảm giác giống như ngoại tình bị bắt gặp như thế này?”
Cô vùng khỏi vòng tay của người khán giả đang cứng đờ vì bất ngờ. Mandy vuốt vuốt tóc.
- Xin lỗi, có lẽ anh nhìn nhầm. Tôi không phải là Jasmine.
- Vậy em tên gì? – Josh hỏi lại. Trong giọng vẫn mang theo ý hung dữ.
- Anderson. – Mandy trả lời theo vai diễn của mình.
- Vậy thì Anderson, em ra ngay bãi đậu xe và đứng chờ anh ở đó.
Cùng lúc đó đội của Josh cũng đã đến được chỗ anh. Người trợ lý cầm theo một cái nạng tiến về phía Josh.
- Thật thần kỳ, tuyệt vời Joshua. Cậu phá vỡ hai kỷ lục trong cùng một ngày.
Quản lý Rual đứng bên cạnh háo hức, chờ đợi trong khi trong khi những người khác giúp lôi Josh ra khỏi xe. Josh chụp ngay lấy cây nạng, đứng thẳng hết người lên để có thể vươn tới chỗ ngồi khán giả.
- Em mau ra nhà xe gặp anh. Nếu không, suốt đời này anh chắc chắc không tha thứ cho em.
Giọng Josh nghe rất đáng sợ. Mandy cảm thấy nếu mình không nghe lời, thì chắc chắn sẽ gặp một kết cục vô cùng tàn khốc. Josh tự chống nạng đi vào lối ra của các các đội xe. Anh mặc một bộ đồ bảo hộ bó sát dành riêng cho mình. Lần đầu tiên khán giả thấy được Joshua W. Kenedy chỉ có một chân đi trên đường đua. Mọi khi anh xuất hiện đều đã an vị ngồi trên xe. Khi rút vào thì cả người lẫn xe đều bị kéo vào khu vực riêng.
Camera vẫn quay đằng sau lưng anh. Bóng dáng Josh cô độc, cố gắng đi nhanh hết mức để có thể để thoát khỏi ánh nhìn đeo bám của mọi người. Mandy tự nhiên cảm thấy bực bội. Cô muốn chạy tới ôm lấy anh, che anh khỏi ánh nhìn soi mói của mọi người.
^_^
Khi Mandy ra tới bãi giữ xe, cô phát hiện chỉ có một mình mình trơ trọi đứng đó. Chưa có khán giả nào ra về, bởi vì họ còn nán lại để chờ xem lễ trao giải. Cô cảm thấy mình ngu ngốc, sao chỉ vì một câu nói của anh ta thì liền ngoan ngoãn đứng chờ. Mandy tìm được ngay chiếc xe của Josh. Cô đứng tựa vào hông xe nhìn chằm chằm vào lối ra vào.
Chỉ một lát sau, Mandy nhận ra dáng người của Josh đang tập tễnh đi ra khỏi đường hầm. Anh đã thay bộ đồ đua xe ra, mặc lại chiếc áo sơ mi mà Mandy đã nhìn thấy lúc sáng. Quần bò và giày thể thao. Trông anh ta thật điển trai. Josh đang tranh cãi gì đó với nhóm người bu xung quanh. Quản lý Rual chạy theo bên cạnh đưa cho Josh mấy hộp nước uống, cố gắng đưa ống hút vào vào cái miệng không ngừng nói của Josh.
- ... có gì mà không được. Tôi đã đua xong rồi, các ông muốn làm gì thì làm. Phần thưởng hay chiếc cúp thì cứ đưa cho trợ lý của tôi thì được. Tháng sau là giải Medexka, các ông có muốn tôi tới đó để bảo vệ chức vô địch không? Nếu muốn thì im lặng, bây giờ tôi phải đi.
Đoàn người kéo đến tận chỗ Mandy đang đứng. Josh dường như không quan tâm đến đám người bên cạnh mình. Anh mở cửa xe rồi nói với Mandy một cách thô lỗ.
- Vào đi!
Và thế là cô ngoan ngoãn chui vào. Josh đi vòng qua bên kia, ngồi ở vị trí tài xế. Anh ném cây nạng vào băng ghế phía sau, rồi đóng sầm cửa lại. Trước khi chiếc xe phóng đi, Rual đã trút một lốc những hộp nước tăng lực vào trong lòng Mandy.
- Nhờ cô ...
Mấy tiếng còn lại bị gió thổi bay đi mất. Josh lái xe rất nhanh ra khỏi khu vực trường đua, anh nhập vào làn cao tốc và chẳng mấy chốc đạt tới tốc độ 200km/h. Đây không phải là tốc độ những chiếc xe dân dụng có thể dễ dàng đạt được. Nhưng bởi vì chiếc Cardavi này đã được cải tạo lại hoàn toàn nên mới có thể nhẹ nhàng lên tới tốc độ này.
Đã từng chứng kiến khả năng của Josh trên đường đua, Mandy không hề nghi ngờ gì việc anh có thể kiểm soát tốt ở vận tốc 200km/h. Chỉ có điều xe anh đã vượt tốc và bị camera kiểm soát tốc độ chụp phải. Theo bản năng, Mandy đưa tay lên che mặt. Cô phải bảo vệ ‘không danh tính, không nhận dạng’ của mình.
- Ở tốc độ này, ngay cả camera an ninh cũng không thể chụp được số xe và hình ảnh người trong xe. – Josh nói mà không nhìn lấy Mandy một cái.
Cô nhẹ nhàng mỉm cười. Thì ra anh ta vẫn kiểm soát tốt mọi thứ trong bất cứ tình huống nào. Mandy nhìn vào mấy hộp nước mà Rual đã thảy cho mình. Thành phần của nước toàn là vitamin, khoáng chất, các yếu tố vi lượng ... để bổ sung năng lượng cấp kỳ, loại đặc chế chuyên dành cho vận động viên. Mandy nhớ rằng Joshua vừa mới hoàn thành cuộc đua 120 vòng khắc nghiệt đó, lẽ dĩ nhiên hiện nay anh đang rất cần bổ sung năng lượng cấp kỳ rồi. Cô lấy ống hút đâm vào hộp nước rồi đưa đến tận miệng Josh. Anh liếc nhìn cô một cái rồi sau đó chấp nhận ngậm vào ống hút.
Mandy cho Josh uống tổng cộng ba hộp nước tăng lực trước khi chiếc xe dừng lại. Cô quan sát chung quanh mình. Đồng không mông quanh. Con đường thẳng thắp như chạy chẳng tới chân trời và sau lưng họ cũng nối tiếp đến chân trời. Không có lấy một chiếc xe nào qua lại.
- Quốc lộ 43. Bây giờ không còn ai đi qua lối này vì ba năm trước đường hầm chính bị sập. Chính phủ đã mở đường cao tốc 453 phía bên kia núi và vì thế con đường này bị bỏ hoang. Quay trở ngược lại khoảng một sáu mươi dặm thì có lẽ sẽ tìm thấy được nhà dân. Anh chỉ thấy thoáng qua nên không biết có ai còn sống ở đó không. – Josh quay qua nhìn Mandy đầy phiền muộn. - Ở chỗ này, thì em có còn dám rời bỏ anh đi nữa hay không?
- Ôi Josh ...
Và bọn họ ôm chầm lấy nhau. Tất cả lời nói đều vô nghĩa, chỉ có cách hành động là chứng minh được thực tế thôi. Cả hai leo ra băng ghế sau. Chiếc Cardavi sang trọng này có nội thất vô cùng rộng rãi, băng ghế dài và êm ái. Nhưng dành cho hành động điên rồ của bọn họ thì nơi này đột nhiên chật hẹp vô cùng. Vậy mà tại chính không gian bít bùng đó, bọn họ lại bày ra được nhiều trò chơi mới lạ.
Đầu tiên là đầu óc tinh quái của Mandy và sau đó là tính ưa phiêu lưu mạo hiểm của Josh. Mandy bị đập đầu vào thùng xe ba lần, còn Josh thì xém nữa bị kẹt dính luôn dưới sàn. Nửa tiếng sau, Mandy mệt mỏi nằm trong lòng Josh thở hổn hễn.
- Em đã biết lỗi rồi. Xin đừng trừng phạt nữa!
- Nếu biết lỗi rồi thì sau này phải như thế nào? – Josh đắc ý hỏi.
Mandy im lặng. Sau này thì như thế nào? Cô cũng không biết. Nếu đem thẻ nhớ về tổ chức xong thì cô lại nhận nhiệm vụ tiếp theo. “Không hiểu là mình phải đi Bongo hay là đến Nam cực nữa.” Josh lấy tay khều khều Mandy, khiến cô lại bị kích lên. Mandy quằn quại, cố gắng trả lời Josh.
- Em không biết! Tất cả nhiệm vụ là do cấp trên quyết định.
- Nhiệm vụ ám sát hả? – Josh hỏi.
Cô im lặng, mặc cho Josh muốn nghĩ gì thì nghĩ, cô không thể khai ra bất cứ thứ gì. Ngay cả khi chịu đựng sự tra tấn ôn nhu của anh.
- Cho anh số điện thoại đi. Khi cần gặp, anh có thể gọi cho em.
Mandy tưởng tượng đến cảnh cô đang ẩn núp trong bóng tối, nhịn từng hơi thở để đối phương không phát hiện. Trong tay là khẩu súng giảm thanh đã mở khoá. Thế rồi reng reng reng ... điện thoại của cô kêu inh ỏi. Phía bên kia đầu dây là Josh đang gào rú. “Em đang ở đâu, về mau. Anh muốn đi ngủ.” Và thế là Mandy bị kẻ địch bắn thành tổ ong. Cô nuốt nước miếng khan.
- Em không có số di động. Mà dù có cũng sẽ bị tịch thu hết trước khi làm nhiệm vụ.
- Trời ơi! – Josh than thở. – Vậy chúng ta phải làm sao?
- Mỗi lần nghỉ phép em sẽ tìm anh.
- Nhưng anh luôn phải di chuyển khắp nơi, phụ thuộc vào các giải đấu trên khắp thế giới.
- Yên tâm, em sẽ ngay lập tức tìm thấy anh.
Chỉ cần anh không phải là khủng bố đào hầm trốn trong núi là được rồi. Người bình thường tất cả đều đã bị giám sát, huống chi lại là một ngôi sao nổi tiếng như Josh thì lại càng dễ dàng tìm ra hơn.
- Phải rồi, thẻ nhớ của em. Trả đây! – Cô nắm lấy vỏ nhựa được Josh đeo như một cái mặt dây chuyền.
- Anh biết giữ thứ này bên người, thì em nhất định sẽ tới kiếm anh mà. Muốn lấy lại ư? Cho anh làm ba lần đi.
- Lúc nãy đã hai lần rồi, bây giờ lại thêm một lần nữa sao? – Mandy rên rĩ than van.
- Không tính mấy lần trước. Là bây giờ làm ba lần nữa. – Josh mỉm cười tinh quái.
- Cao thủ, không phải anh đang kiệt sức sau cuộc đua sao? Bây giờ lại có nhiều cảm hứng thế. Biết vậy không cho anh uống nước tăng lực.
- Em còn chưa mệt mỏi mà. Làm sao anh lại đó thể làm em thất vọng được.
- Nhanh nhanh rồi chúng ta đi ăn cơm.
- Thật trần tục quá! Sao em chẳng có chút lãng mạn nào hết vậy?
Chiếc xe xanh đậu bên lề một con đường hoang vắng. Động cơ đã tắt, bánh xe không lăn. Thế nhưng nhíp xe cứ kêu cút kít, cút kít như đang nhún nhảy trên đường ổ gà.
- Trở về lại phải mang xe đi bảo dưỡng thôi! – Josh than thở.
^_^
Josh chở Mandy đi ăn tối ở một nhà hàng bên bờ sông. Hình như anh đã tìm được những lời khuyên hữu ích để chọn nơi hẹn hò. Bãi đậu xe thoáng đãng. Nhà hàng đẹp, không khí lãng mạn, và thức ăn rất ngon.
Sau đó họ khoát tay nhau đi dạo trên bờ kè. Bầu trời đỏ rực ánh hoàng hôn, những cụm mây bị nhuộm đỏ như những khối kẹo bông gòn khổng lồ trên bầu trời. Gió dìu dịu thổi, hơi nước của dòng sông thổi mát mặt đất, khiến con người trở nên khoan khoái. Dòng sông lúc này đã rút nước xuống thấp, lộ ra một bờ sỏi dài. Mấy đứa nhóc sau khi tan học rủ nhau kéo xuống đó đùa nghịch bên mép nước. Có vài đôi tình nhân cũng giống như bọn họ, đi dạo trên con đường sỏi dài ngắm hoàng hôn.
Josh cũng kéo Mandy xuống bờ sỏi. Lối dẫn xuống là những bậc thang lót bằng đá chẻ, có bề rộng hẹp và hơi bị cao. Mandy vô cùng lo lắng cho Josh, nơi đây quá rủi ro cho anh. Sau một hồi xoay trở khá vất vả, Josh cũng xuống được phía dưới. Thế nhưng kế hoạch tản bộ trên bờ sỏi của anh hoàn toàn bị phá sản. Những viên sỏi to nhỏ khác nhau, chất đống dưới sông tiềm ẩn những cái bẫy nguy hiểm cho những người chống nạng như Josh. Đi chưa được năm mét, anh bị trượt ngã hai lần. Tất cả đều nhờ Mandy phản ứng nhanh nên kịp kéo lại.
Bọn họ đành phải gác lại môn đi bộ nguy hiểm này. Cả hai ngồi trên những bậc cấp đá, ngắm nhìn mặt sông loang loáng phản chiếu những cụm mây hồng. Mandy ngồi tựa vào vai anh, cảm thấy thật an bình và hạnh phúc.
Giữa những khoảnh khắc im lặng của hai người, Mandy luôn nghĩ ngợi lang mang về Josh. Cô không điều tra ra được thân thế của anh. Trường trung học và trường đại học mà Mandy nhìn thấy trong những tấm ảnh, hoàn toàn không có chút thông tin nào về Joshua W. Kenendy cả. Nếu không phải Josh từng cho cô xem những bức ảnh, có lẽ Mandy đã nghĩ rằng Josh xuất hiện từ trong không khí.
Hai năm trước Josh đầu quân cho đội đua Lighting, xuất thân của anh được giữ bí mật tuyệt đối. Chỉ trong vòng hai năm anh khiến cho làng đua xe thế giới dậy sóng, nhưng khi đó anh đã là người đàn ông một chân nhanh nhất hành tinh. Năm nay Josh hai mươi bốn tuổi, như vậy thời gian trống giữa những bức ảnh và sự nghiệp thể thao của anh là từ hai mươi đến hai mươi hai tuổi. Điều gì đã xảy ra trong thời gian đó, tai nạn nào đã khiến anh bị cưa đi mất một chân?
Mandy không dám hỏi. Cô không thể nói cho anh bất cứ thông tin nào về mình, vì vậy cũng không có tư cách để hỏi chuyện đời tư của anh. Josh rất tôn trọng Mandy, khi cô bảo rằng không muốn nói thì Josh cũng không hỏi thêm gì về cô. Bọn họ đều có những bí mật và cùng nhau tôn trọng khoảng không riêng tư đó.
- Bây giờ thì em tên là gì? – Josh phá vỡ sự im lặng.
- Mandy. – Cô trả lời.
- Cái gì? Mới hai tiếng trước là Adele.
- Nếu hai tiếng nữa anh lại hỏi thì là Mitchee.
- Ôi, em làm anh điên mất. – Josh thở dài. – Hãy chọn một cái tên duy nhất thôi, để anh gọi em khi cần thiết chứ.
- Hiện nay em là Mandy, anh thích thì cứ gọi như vậy!
Dĩ nhiên Mandy là tên thật của cô. Nhưng trong vô số những cái tên khác, Mandy cũng chỉ hờ hững nói ra tên thật của mình, thế nên Josh không hề phát hiện ra nó đúng là như thế.
- Mandy, em thôi vẽ vẽ những đường ngoằn ngoè trên chân anh đi, nhột lắm. Nếu không thì chúng ta trở về xe làm tiếp chuyện lúc trưa đi.
- Anh thật hoang dã. Đây là giữa thành phố, chúng ta không thể làm vậy? – Mandy kinh ngạc nhìn anh.
- Nếu bờ sông này không có người thì anh còn có thể chơi trò dã chiến với em rồi. – Anh cười cười và nói.
Mandy đánh nhẹ vào vai Josh.
- Anh điên rồi!
- Đúng, anh điên vì em.
Josh ôm lấy thắt lưng Mandy, và đặt lên môi cô một nụ hôn.
- Tối nay ở lại chỗ anh nhé!
Mandy gật đầu đồng ý và hai bọn họ đứng dậy đi về. Josh đẩy Mandy đi lên trước, nhưng cô không chịu. Nếu đi phía sau, cô có thể đỡ Josh nếu anh trượt ngã. Thế nhưng Josh vẫn cương quyết để Mandy lên trước.
- Ngốc, nếu anh ngã đè lên em thì sao? Em chỉ lùn tới vai anh, thì làm sao đỡ nổi!
Quả thật lúc Mandy không mang giày cao gót thì cô hơi khiêm tốn thật. Nhưng cô không thể chấp nhận bị người khác gọi là lùn.
- Em không có lùn. Người Việt Quốc cao như vậy là bình thường rồi! Chỉ tại anh may mắn là con lai nên cao hơn em có một chút thôi. Đừng xem thường em, em có thể nhấc tạ nặng bằng anh đấy!
Josh phì cười, nhưng anh vẫn đẩy Mandy lên trước.
- Được rồi, em không lùn. Nhưng đi lên nhanh đi, em đang cản đường anh đấy. Anh đứng chờ em mỏi chân rồi nè.
Khi Josh đứng hay đi lại, toàn bộ trọng lượng bản thân đều chỉ đè lên một chân trái, vì vậy anh nhanh mỏi hơn người thường. Dù anh có rèn luyện cơ thể đến mức nào, cũng không thể tránh cho cơ thể chịu đựng được sự quá tải. Tuy chỉ là một lý do tầm thường của Josh, cũng khiến Mandy lo sốt vó lên. Cô nhanh nhanh bước ra khỏi bậc thang, tránh đường cho anh đi. Thế nhưng Mandy vẫn trong trạng thái căng thẳng phòng bị. Chỉ cần Josh hơi mất thăng bằng một chút thôi, cô sẽ ngay lập tức nhảy xuống đỡ.
Nhưng may cho Mandy, Josh không có trượt chân. Nếu không số phận cô sẽ giống như đệm bông, bị đè xẹp lép. Cơ bản là thể trạng hai bên chênh lệch quá lớn.
Họ đi trở ngược lại con đường bờ kè, hướng đến bãi đậu xe. Đột nhiên có ba cô gái rú lên khi thấy Josh, họ là fan hâm mộ đã nhận ra anh. Các cô gái lấy ra mấy cuốn sổ để xin chữ ký. Josh vui vẻ cầm lấy cuốn sổ. Anh ngó quanh quất xung quanh. Cuối cùng Josh chọn một thùng thư bên lề đường. Anh đi đến tựa người vào thùng thư, buông cây nạng ra để có thể dùng tay phải để ký tên. Sau khi ba cô gái có được chữ ký và một tấm hình chụp chung với Josh,họ vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt.
Mandy nhíu mày khi nhìn thấy chiếc áo sơ mi của Josh bị lấm lem do dính bụi trên thùng thư. Tuy anh luôn tỏ ra vui vẻ, nhưng cuộc sống của Josh thật sự rất bất tiện. Mandy cảm thấy mình càng lúc lại càng yêu anh hơn. Nếu có thể, cô luôn hy vọng Josh có được một cuộc đời bình dị và an vui. Nhưng Mandy chắc rằng mình không thể có được một cuộc đời bình dị, an vui được. Do đặc thù nghề nghiệp của cô là ...
Thêm một nhóm mấy fan hâm mộ kéo đến chỗ bọn họ. Tin tức lan truyền trên inte với một tốc độ thật sự chóng mặt. Ba cô gái vừa lúc nãy đã post hình chụp chung với anh lên trang cá nhân, thậm chí có hiển thị cả thời gian và địa điểm cụ thể. Tất cả những người hâm mộ đua xe công thức một gần đó đều đang ầm ầm kéo đến. Số lượng thật sự kinh hoàng.
Mandy đã nếm mùi fan cuồng thể thao trên khán đài khi cô theo dõi trận đua. Nhưng fan ngoài đời thì càng kinh khủng hơn nữa. Nhất là khi Josh vừa mới đoạt giải vô địch Nasda, phá hai kỷ lục thế giới và biến mất bí ẩn khỏi lễ trao giải. Đám đông nguy hiểm vây lấy xung quanh Josh, nhưng Mandy không thể kéo anh bỏ chạy được. Josh là người đàn ông nhanh nhất hành tinh chỉ khi anh ta ngồi sau vô lăng chiếc Tia Chớp Xanh kìa.
- Josh, chìa khoá xe!
Anh hiểu ý và ngay lập tức đưa chìa khoá cho Mandy. Mặc dù không nỡ nhưng Mandy đành phải bỏ anh lại giữa vòng vây của người hâm mộ. Cô chạy thật nhanh tới chỗ chiếc xe Cardavi. Lần đầu tiên Mandy phải lái chiếc xe đã cải tạo lại của Josh. Số tự động, rất dễ xài. Nhưng chân ga bên trái khiến Mandy không quen lắm, cô ủi đầu xe vào cột đèn, chỉ hơi móp một tí, nhưng động cơ vẫn còn chạy được.
Mấy phút sau, một chiếc xe xanh lao tới chỗ đám đông đang tụ tập xung quanh Josh. Cửa xe bật mở.
- Lên mau! – Mandy hét to.
Josh cố gắng đột phá vòng vây, nhiệm vụ vô cùng khó khăn với người đang phải dùng nạng. Đám đông đã trở nên lộn xộn mất kiểm soát. Mandy ước gì bây giờ trong tay mình có một quả lưu đạn cay để giải tán đám đông. Họ đang cố níu Josh lại. Khi chỉ còn cách cửa xe một bước, cây nạng của anh cũng bị người khác giữ lại luôn. Josh quyết định bỏ của chạy lấy người. Anh vứt cây nạng và nhảy thẳng vào trong xe. Mandy dậm mạnh chân ga, xe lao đi, trong khi có vài người còn nuối tiếc đuổi theo, thậm chí Josh còn chưa kịp đóng cửa xe lại.
- Đám fan hâm mộ của anh thật kinh khủng! – Mandy lầm bầm, tim cô vẫn còn đập thình thịch vì cuộc giải thoát mới vừa nãy.
- Lần đầu tiên anh bị như vậy. Trước giờ Rual luôn cách ly anh với bọn họ.
- Vậy là anh phải cảm ơn ông ấy đó. Em có cảm tưởng chậm một chút nữa thôi là bọn họ sẽ xé anh ra, để đem về nhà treo lên tường làm kỷ niệm. – Mandy liếc về phía Josh. – Anh cười cái gì?
- Anh cảm thấy tình hình lúc nãy có chút quen thuộc. Lẽ ra anh phải chạy tới, gõ kính xe và nói. “Làm ơn, tôi bị bọn họ đuổi giết!” Sau đó em mới mở cửa xe cho anh rồi nói, “Lên đi! Tôi chở anh đến cảnh sát nhé.”
Josh nhắc lại lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, khiến Mandy đỏ mặt. Anh có thể nhớ rõ tới từng chi tiết vậy sao.
- Cài dây an toàn vào! – Mandy bắt chước Josh, nghiêm giọng nói.
Cả hai người cùng bật cười. Quả thật cuộc gặp mặt của họ thật vô cùng ấn tượng. Bọn họ bị đám xã hội đen đuổi giết, đạn bay vèo vèo. Mandy bị trúng một phát ngay bụng, chảy máu nhiều đến độ gần như mê sảng. Vậy mà Josh vẫn xoay sở để thoát ra được, anh quả thật rất giỏi.
Nhưng Mandy không có được cái bản lĩnh giống như anh. Josh ngồi bên cạnh la oai oái.
- Cẩn thận, xe phía trước đang xi nhan kìa. Coi chừng, em đạp thắng. Đạp thắng chứ đừng đạp ga. Ôi Mandy, anh giảm đến mười năm tuổi thọ mất, em chạy chậm lại giùm đi.
- Nhưng em chỉ đang chạy có 70km/h thôi mà. Chẳng phải anh có lúc chạy đến 300km/h sao. Mắc gì phải sợ tốc độ 70km/h. – Mandy lúc lắc đầu khó hiểu.
- Đó là khi anh ngồi sau tay lái kìa. Ôi trời, Mandy, em làm ơn chạy thẳng vào làn xe, đừng đi giữa hai làn như thế ... cẩn thận, phía trước có cảnh sát giao thông ...