Giờ đây ả định dùng khẩu súng trên tay của mình, để bắt đầu bắn vào anh, nhưng chốc lát từ bên ngoài đã có tiếng súng vọng vào, tiếng súng đó không là ai khác mà chính là của cảnh sát...
Người cảnh sát đã bắn vào tay của ả, trong sự hoang mang của ả ta, khi làm rơi cây súng xuống dưới mặt đất, còn đồng bọn của ả thì chạy tán loạn, trong sự sợ hãi của bản thân...
Nhưng từ ngoài cửa đã có người xông vào, chốc lát liền tóm gọn bọn chúng, trong sự ngơ ngác của chúng khi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra...
Còn ả ta ngồi dưới mặt đất trong sự tức giận của bản thân mình, ánh mắt nhìn chằm chằm viên cảnh sát kia, thậm chí là nhìn chồng của mình, giờ đây ả lên tiếng quát: “Lũ khốn chúng mày dám báo cảnh sát sao? Và nếu tao biết được chuyện này sớm hơn, thì có lẽ tao đã giết chết bọn mày từ lâu rồi, thật là tức chết đi được mà...”
Ả ta vẫn đang nói với bản thân, về những gì mà ả ta hiện tại vẫn chưa làm được, thì lúc này cảnh sát cũng đã tiến đến, ngay lập tức đã bắt ả ta, trong sự tức giận của ả ta: “Không hãy mau thả tôi ra, và tôi không làm gì sai hết!”
Trước những lời nói ả mà cảnh sát cũng mặc kệ chẳng thèm bận tâm, sau đó cảnh sát đã đưa ả ta rời đi, những người cảnh sát còn lại cũng đã tiến đến chỗ của Hạ Thành để đưa cậu đến bệnh viện cấp cứu còn cha con Bạch Thiên cũng đi theo trong sự lo lắng của bản thân mình, khi không biết cậu sẽ ra sao và như thế nào...
Bấy giờ Bạch Thiên đã khóc nức nở mà lên tiếng rằng: “Không cậu thật sự đừng xảy ra chuyện gì nghe rõ chưa? Bằng không tôi chẳng muốn sống trên cuộc đời này làm gì nữa. Bởi vì chính tôi là người đã khiến cậu thành ra như thế này...”
Sau một hồi thì xe cảnh sát cũng đã trở bọn họ đến bệnh viện, giờ đây từ bên trong các y bác sĩ đã kéo băng chuyền ra để đưa Hạ Thành vào bệnh viện để bắt đầu điều trị.
Còn ả đàn bà xấu xa kia đã được đưa vào tù. Trong khi hai người ở ngoài trong sự hoang mang mà chờ đợi Hạ Thành sẽ không sao mà ra ngoài đoàn tụ với bọn họ...
Thời gian đã bắt đầu dần trôi bọn họ trong sự nóng ruột và lo lắng của bản thân khi không biết Hạ Thành đã như thế nào. Giờ đây đứa trẻ đã lên tiếng nói với cha của mình rằng, trong sự trấn an khi nhìn thấy sự đau đớn trên khuôn mặt của ông:
“Cha à đừng có buồn nữa mà. Chú ấy rồi sẽ không sao đâu. Chú ấy sẽ ổn thôi!”
Ông nhìn đứa bé hiểu chuyện trước mặt mình mà đã ôm chầm lấy nó vào lòng, ông lên tiếng khóc nức nở bảo: “Phải ta mong là cậu ấy sẽ không sao. Và ta xin lỗi con bởi những gì mà ta đã gây ra với con. Thậm chí đáng ra ta phải tin con chứ không phải tin người đàn bà xấu xa độc ác kia...”
Trước những lời nói của cha mình, giờ đây cậu bé đã lên tiếng an ủi ông rằng: “Cha đừng buồn như vậy nữa, bởi tất cả không phải là lỗi do cha, thậm chí bởi vì cha yêu bà ta rất nhiều, nên mọi thứ mới như vậy thôi, và cha đã không biết được bản mặt thật của bà ta, nên mọi chuyện mới thành ra như thế này, còn giờ thì cha đã biết được bản mặt thật của bà ta rồi, thậm chí bà ta đã phải trả giá cho những sai lầm của bản thân mình, vậy thì mọi thứ cũng đã ổn rồi cha...
Chỉ cần chờ chú ấy tỉnh lại nữa, sau đó cha hãy xin lỗi chú ấy, và rồi hãy cầu hôn chú ấy, chúng ta sẽ bắt đầu một cuộc sống mới được không? Chứ đừng buồn như vậy, sau những sai lầm của bản thân mình, thậm chí những sai lầm ấy, chúng ta có thể sửa chữa được mà, nên đừng đem hết tất cả hi vọng của bản thân, để rồi đặt xuống dưới vực thẩm đau buồn kia!”
Cha cậu không ngờ cậu lại hiểu chuyện như vậy. Giờ đây ông đã ôm chầm cậu vào lòng trong sự hạnh phúc của bản thân, trong khi đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt: “Phải con nói đúng cha sẽ luôn mang hy vọng là chú ấy sẽ bình an, thậm chí cha sẽ không buồn bã nữa bởi vì nó không đáng...”
Giờ đây âm thanh mở cửa bắt đầu vang lên, từ bên trong bước ra không là ai khác mà chính là bác sĩ. Bạch Thiên trong sự lo lắng của bản thân mình mà lên tiếng hỏi: “Bác sĩ người bệnh trong đó sao rồi ạ?”
Bác sĩ nhìn cậu mà mỉm cười đáp: “Cũng may là cậu ấy không sao rồi. Còn giờ hai người có thể vào thăm cậu ấy. Thậm chí một lát nữa cậu ấy sẽ tỉnh lại thôi!”
Bọn họ nghe đến đây mà cảm thấy vô cùng mừng rỡ, chốc lát đã tiến vào bên trong để thăm Hạ Thành trong sự hạnh phúc của bản thân, giờ đây Bạch Thiên lên tiếng nói với con trai của mình: “Phải những gì con nói. Tất cả điều đúng và giờ nó đã trở thành sự thật. Và cha cảm ơn con rất nhiều bởi vì những điều đó...”
Cậu bé mỉm cười đáp: “Không có gì đâu ạ. Bởi vì đây là việc con nên làm mà. Trong sự an ủi cha!”