Sau những suy nghĩ của bản thân mình, cô giờ đây đã lấy điện thoại, sau đó đã gọi cho số điện thoại đang hiển thị trên màn hình, về việc những kẻ thực hiện hành vi phạm pháp, trong dịch vụ giết người kia...
Sau một hồi thì cô đã gọi bọn họ, trong sự đắc ý của bản thân mình: “Bây giờ thì mình cũng đã đạt được mục đích, chỉ cần sau khi bọn họ giết được hắn ta thì, mình sẽ là chủ nhân của toàn bộ tài sản của hắn, điều đó thật là hạnh phúc quá đi...”
Sau một hồi cô đã gọi được bọn họ, đầu dây bên kia liền bắt máy sau đó là tiếng trả lời rằng: “Alo chúng tôi là dịch vụ giết người thuê, cô muốn dùng dịch vụ này phải không, nếu như dùng dịch vụ này thì cô cần phải chuyển cho chúng tôi 500 triệu, lúc đó gửi thêm địa chỉ và hình ảnh của người mà cô muốn giết, và cô muốn cái chết của bọn họ diễn ra như thế nào, chúng tôi sẽ thực hiện y chang vậy...”
Nghe Đến Đây cô bật cười trong sự đắc ý mà trả lời rằng: “Phải tôi muốn thuê dịch vụ giết người của các người, và tôi muốn dàn dựng nó thành một vụ bắt cóc, sau đó thì giết chết luôn cả hai, được chứ?”
Đầu dây bên kia trả lời rằng: “Được vậy cô hãy gửi địa chỉ của bọn họ đi, và ảnh của bọn họ cho chúng tôi!”
Nghe lời của bọn họ, cô cũng đã làm theo ý của bọn họ, sau đó chuyển luôn 500 triệu cho họ. Nhưng những điều này đã bị con trai của Bạch Thiên phát hiện, nó chìm trong sự lo lắng, mà suy nghĩ rằng: “Gì chứ tại sao ả ta lại độc ác như vậy chứ? Bà ta còn muốn bày ra vụ bắt cóc giết người nữa, bà ta đúng là một con ác quỷ đội lốt người mà, chứ chẳng phải là một con người nữa rồi, bởi người không ai ác bằng bà ta đâu...”
Nghĩ đến đây cậu quyết định sẽ rời khỏi nhà, để có thể tìm kiếm, sự giúp đỡ từ chú Hạ Thành: “Phải rồi hiện tại cha mình không có ở nhà, nên cha mình sẽ không làm được gì hết, mà chị có chú Hạ Thành mới có thể giúp mình thôi, mình phải đi tìm chú ấy mới được!”
Vậy là cậu đã bắt đầu chạy ra chỗ, mà lúc trước mình hay gặp chú Hạ Thành ở chỗ đó, tìm kiếm chú ấy, trong khi ả ta thì đã bắt đầu đi xung quanh nhà tìm kiếm cậu, trong sự khó chịu của bản thân, khi không biết rốt cuộc cậu đã đi đâu rồi: “Này thằng nhóc kia mày đâu rồi hả, hãy mau ra đây đi, bằng không trưa nay mày sẽ ăn đòn thay cơm đấy!”
Nhưng gọi mãi vẫn không thấy nó đâu, ả giờ chìm trong sự lo lắng của bản thân: “Rốt cuộc là nó đã đi đâu rồi chứ, và nó đã nghe hết tất cả các bí mật của mình rồi, thậm chí bây giờ mình phải làm gì đây? Để có thể tìm ra được nó, để có thể gửi địa chỉ, cho bọn chúng đến bắt nó đây!”
Chốc lát bà đã chìm trong sự hoang mang mà lên tiếng nói rằng: “Tôi đã để đứa bé đó chạy ra khỏi nhà rồi, nên cho dù có gửi địa chỉ thì cũng không tìm ra được đứa bé đó, thậm chí nó đang ở đâu đó ngoài đường, các người có thể giúp tôi tìm nó được không, có gì tôi sẽ trả thêm cho các người!”
Bọn họ nghe những gì mà cô nói, chốc lát cũng đã lên tiếng: “Được rồi Chúng tôi sẽ làm theo ý của cô, miễn cô trả thêm tiền là được, và chúng tôi sẽ tìm thấy nó sớm nhất có thể, sau đó báo cho cô biết!”
Ả ta nghe đến đây liền chìm trong sự đắc ý của bản thân mình, sau đó lên tiếng: “Vậy thì tốt rồi, mình đỡ tốn công tìm nó, thậm chí nó biết bí mật đó thì sao chứ, nó cũng không thể nói với cha nó được, bởi từ đây Chạy đến đó, cũng rất là xa, vậy nên nó sẽ dễ dàng bị bắt lại, ngay lập tức mà thôi, còn giờ mình sẽ ngồi để xem kịch, ngồi xem vở kịch chết chóc mà mình bày ra, để có thể có được gia sản này...”
Thời gian cũng đã bắt đầu trôi qua, cậu bé giờ đây cũng đã nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, đứng cách đó không xa, chốc lát cậu lên tiếng trong sự vui vẻ của bản thân mình: “Chú Hạ Thành chú Hạ Thành ơi...”
Cậu cố gắng chạy qua đó, trong tiếng kêu của bản thân, lúc này Hạ Thành cũng đã quay mặt lại, ánh mắt nhìn chăm chăm cậu bé, trong sự vui vẻ của bản thân, thì đột nhiên, từ phía sau đã có một chiếc xe màu đen chạy tới, nó dựng ngay chỗ của cậu bé, và chắn ngang che phủ khiến Hạ Thành không thể nhìn thấy cậu bé nữa...
Chốc lát chiếc xe đó cũng đã rời đi, trong khi Hạ Thành thì trở nên vô cùng lo lắng, trong những suy nghĩ của bản thân rằng: “Gì chứ rốt cuộc chiếc xe đó, là xe của ai vậy chứ, sao lại bắt cậu bé đi rồi?”
Đang chìm trong những suy nghĩ, thì lúc này cậu cũng đã nhớ ra một điều rằng: “Phải chiếc xe đó nhìn rất quen thuộc, hình như nó đã xuất hiện trên tivi rồi thì phải, nhưng mình không nhớ nó là xe của ai và ở đâu cả...”