Chương 51: Tránh ra, đừng để tôi gặp lại
Hoäc Minh Vũ không thể tin được người
 phụ nữ trước mặt là Từ Thanh Lam, một
 người phụ nữ kiêu ngạo như vậy bây giờ lại
 trở nên nhu mì như thế này.
“Những thứ khác anh không quan tâm.
 Tốt nhất là em tự giải quyết cho tốt đi, không
 ai giúp được em đâu.” Hoắc Minh Vũ đứng
dậy thu xếp quần áo.
Trong chốc lát, Từ Thanh Lam thấy được
 người đàn ông này dứt khoát muốn đi: “Anh
 đi làm gì chứ?”
“Đi làm gì thì đấy là việc của anh, không
 cần em phải quan tâm, em tự quan tâm lấy
 bản thân mình đi, được chứ?”
Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.
Không phải là người cùng một thế giới,
 nên không muốn nói nhiều lời, anh ta thà
 rằng về nhà còn hơn, ít nhất sẽ không bị Từ
 Thanh Lam làm phiền, không nhìn thấy nhau
 thì tốt.
“Đừng đi, sao anh bỏ em một mình chứ?”
 Từ Thanh Lam kéo tay áo Hoắc Minh Vũ
 không chịu buông ra.
“Anh có việc phải về, phải về ngay nếu
 không muộn mất.” Hoắc Minh Vũ lấy cớ rời
 đi, vì anh ta sợ rằng sẽ mất luôn một chút
 tình cảm đối với Từ Thanh Lam.
“Có thật không?”
Hoäc Minh Vũ bình thường rất bận, Từ
 Thanh Lam không biết có nên tin anh ta hay
 không: “Vậy thì em tin anh một lần, về nhà
 nhớ gọi điện cho em.” Sau đó, cô ta hôn lên
 môi Hoắc Minh Vũ.
Bình thường, anh ta chắc chắn sẽ đồng ý,
 nhưng là lần này, không có chút nào đáp lại:
 “Minh Vũ…”
“Nếu không có chuyện gì thì đừng gọi
 cho anh” Hoắc Minh Vũ lạnh lùng nói với Từ
 Thanh Lam.
Người đàn ông này kiên quyết rời đi,
 cũng không để ý đến người phụ nữ kia nữa,
 lòng dạ đàn bà quá sâu, anh ta không biết
 câu nào là đúng, câu nào sai.
“Xin lỗi, anh đừng tức giận nữa mà” Cuối
 cùng thì Từ Thanh Lam vẫn muốn anh ta ở
 lại, nhưng người đàn ông này đã nhất quyết
 rời đi.
Nhiều khi Từ Thanh Lam thực sự rất
 ngây thơ.
Diệp Tĩnh Gia đi theo Hoắc Minh Dương
 về nhà họ Hoắc, Hoặc Minh Dương đã đập
phá mọi thứ trong phòng.
Diệp Tĩnh Gia thu mình trong góc phòng,
 giống như một con chim nhỏ đang sợ hãi, cô
 thậm chí còn không dám thở mạnh, đây là
 lần đầu tiên cô nhìn thấy Hoắc Minh Dương
 tức giận như vậy, mặc dù lúc thường tính tình
 của Hoắc Minh Dương cũng không tốt lắm,
 nhưng không phải lúc nào anh cũng giống
 như bây giờ, trông giống như đang phát điên
vậy.
“Cô có biết là cô đã làm gì không vậy
 hả?” Giọng nói của người đàn ông như phát
 ra từ địa ngục, lạnh lẽo, lạnh đến mức Diệp
 Tĩnh Gia không thở nổi.
“Tôi muốn tốt cho anh mà thôi, tôi nghĩ
 là anh sẽ hạnh phúc…”
Diệp Tĩnh Gia nói một cách thận trọng, vì
 sợ nếu làm Hoắc Minh Dương bực bội, có thể
anh sẽ đánh cô.
“Cô nghĩ là tôi sẽ vui khi gặp người phụ
 nữ có đức hạnh như vậy sao? Cô lại dám xen
 vào chuyện của người khác, cô có biết thân
 phận của mình không hả? Cô chỉ là một
 người hầu được nhà họ Hoắc mua lại mà
 thôi.” Hoắc Minh Dương đã lâu không tự chủ
 được như này. Anh rất muốn bình tĩnh lại,
 nhưng như nào cũng không thể bình tĩnh
 được.
“Anh… anh đừng tức giận nữa.” Diệp Tĩnh
 Gia nhìn anh, thật lòng nói ra, bây giờ cô sợ
 nhất là anh không kiềm chế được mà làm
 chuyện gì quá khích.
“Không tức giận sao? Cô nghĩ tôi làm gì
 để không tức giận bây giờ hả?” Anh rất tức
 giận, tức đến mức không biết làm cách nào
 để có thể hết giận được.
Chuyện với Diệp Tĩnh Gia là một chuyện,
 còn sự thờ ơ của Tô Thanh Anh lại là chuyện
 khác.
“Tôi…” Cô muốn giải thích, nhưng lại
 không nói được lời nào, cô biết rằng với tính
 khí của Hoắc Minh Dương, không giết chết
 cô thì sẽ không hả giận được.
“Cô đừng có nói gì nữa, bất kể thế nào,
 †ôi cũng sẽ không tha thứ cho cô.” Một câu
 cô cũng không nói ra được, trong lòng cô
 biết rõ ràng Hoắc Minh Dương thực sự hận
 cô, cho dù cô không muốn vậy.
Cúi đầu trầm ngâm, lúc đưa ra quyết định
 này, cô không ngờ Hoắc Minh Dương lại tức
 giận như vậy.
Cô chưa bao giờ hối hận về cái giá phải
 trả vì đã làm tổn thương anh.
“Thực ra, tôi hy vọng anh có thể bình tĩnh
một chút.” Khi cô nói ra điều này, cô tự động
 lùi lại một khoảng cách an toàn để đảm bảo
 rằng tay của anh không thể chạm tới cổ của
 cô: “Nếu Tô Thanh Anh không trân trọng anh,
 anh cũng không trân trọng bản thân mình,
 như vậy thì ai có thể trân trọng anh chứ.”
Thực tình mà nói, cô cũng không ngờ Tô
 Thanh Anh lại có thái độ lạnh lùng như vậy, ít
 có người đàn ông nào như Hoắc Minh
 Dương, nhưng cô ta lại tỏ ra không hứng thú.
 Cô không biết kỹ năng diễn xuất của cô ta
quá cao hay là cô ta có tham vọng lớn hơn.
Hoặc là do tính tình gắt gỏng của Hoắc
 Minh Dương, không người phụ nữ nào có thể
 chịu được một người đàn ông nóng tính như
vậy.
 “Cô muốn chết.”
Hét to ba từ, Hoắc Minh Dương di
chuyển xe lăn tới trước mặt cô.
Diệp Tĩnh Gia dũng cảm, kiên quyết đứng
 đó, không sợ chết mà nói: “Dù anh có chấp
 nhận thực tế này hay không, nếu anh không
 được người khác yêu, mà anh còn không yêu
 bản thân mình như vậy, kết cục của anh sẽ
 còn tồi tệ hơn bây giờ nhiều.”
Hoäc Minh Dương hung hăng nắm chặt
 tay, muốn đấm chết Diệp Tĩnh Gia.
Nhưng nhìn cô càng ngày càng gầy yếu,
 anh cũng không ra tay, không biết tại sao,
 anh đột nhiên cảm thấy có lỗi với Diệp Tĩnh
 Gia, thật ra cô cũng không thoải mái, cô luôn
 trả giá cho mỗi lần như vậy.
Anh không thể làm tổn thương cô liên
tục được, so với Tô Thanh Anh, Diệp Tĩnh Gia
 đã chịu rất nhiều điều vì anh.
“Cô có biết là không nên chọc giận tôi
 không? Ở trong nhà họ Hoắc chỉ có tôi mới
 giúp được cô.” Anh chậm rãi đến gần Diệp
 Tĩnh Gia, kéo tóc cô xuống, cúi người nói vào
 †ai Diệp Tĩnh Gia.
Diệp Tĩnh Gia sợ đến toát mồ hôi lạnh, để
 mặc cho anh kéo, cô nghe thấy những lời này
 thì có chút thở phào nhẹ nhõm, cô đã nghĩ
 Hoắc Minh Dương sẽ ra tay nặng hơn.
“Tôi cũng không ngờ cô ấy lại như vậy.”
 Cô không muốn đẩy sai lầm cho người khác,
 nhưng thái độ của Tô Thanh Anh đã nằm
 ngoài dự đoán của cô, ngay cả khi cô ta đã
 hạ thấp cũng không để ý đến Hoäc Minh
 Dương, đúng là chỉ có người phụ nữ như vậy
 mới có thể chinh phục được Hoắc Minh
 Dương.
“Tôi biết bây giờ cô đang nghĩ gì. Hãy
 dẹp ngay những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu
 cô đi. Ở đây là nhà họ Hoắc, chỉ có tôi mới có
 thể thống trị cô, đừng có quên ai là vị cứu
 tinh của cô.” Hoắc Minh Dương tiếp tục nói
 bên tai cô, thật ra trong lòng cô đã rất sợ hãi,
 cô biết rằng Hoắc Minh Dương đã thực sự rất
 tức giận.
Với một người đàn ông như này, khiến
 Diệp Tĩnh Gia không dám nghĩ đến kết cục
của mình nữa.
“Diệp Tĩnh Gia, cô có biết không? Tôi
 khuyên cô là bây giờ tốt nhất đừng làm cho
 tôi không vui nữa, nếu không thì cô sẽ không
 yên đâu.” Anh trầm giọng nói câu này, anh
 biết Tô Thanh Anh quan trọng như thế nào
 trong lòng anh, là một nữ thần không thể
 xâm phạm, vậy mà bị Diệp Tĩnh Gia nói như
 thế, trong lòng anh rất bực mình.
“Tôi… tôi biết mình đã sai rồi…” Diệp Tĩnh
 Gia lui về phía sau một chút, không biết Hoắc
 Minh Dương sẽ nói hay làm gì.
“Cút!”
Cô chảy nước mắt vì sợ hãi, làm cho
 Hoắc Minh Dương bình tĩnh lại, người phụ nữ
 này luôn rất giỏi dùng nước mắt của mình để
 làm anh thông cảm.
Cô luôn làm các việc tàn nhãn như này,
 vậy mà lại không nói lời nào
“Được rồi.” Nghe thấy Hoắc Minh Dương
 bảo mình cút, cô nhanh chóng đứng dậy, sau
 đó dựa vào tường, chạm vào tay nắm cửa,
bước ra ngoài.
“Cô có biết hôm nay xảy ra chuyện gì
 không?” Mẹ Hoắc hỏi chị Tiết.
Trong nhà này có lẽ chị Tiết là người biết
 nhiều nhất.
Chị Tiết vội vàng lắc đầu, chị ấy không
 biết chuyện gì đang xảy ra, nói chung là bình
thường trong nhà có chuyện thì chị ấy đều
 tránh đi.
Nhìn thấy con trai mình nổi giận như vậy,
 người làm mẹ đương nhiên cảm thấy khó
 chịu trong lòng, bà ta vẫn ngồi chờ ở đấy.
Mẹ Hoắc ở dưới lầu không biết tại sao
 Hoắc Minh Dương lại tức giận đến thế, nhìn
 thấy Diệp Tĩnh Gia đi thẳng về phòng, bà ta
 muốn gọi lại, nhưng đã muộn, bà ta cũng
 không bảo người khác mà muốn tự mình
 thăm dò một chút.
Bấm một dãy số điện thoại, ngay lập tức
 đã có người nghe máy: “Đi tìm hiểu xem hôm
 nay Hoắc Minh Dương và Diệp Tĩnh Gia đã
 xảy ra chuyện gì.” Bà ta khá tò mò, không biết
chuyện gì đã xảy ra.
“Được, tôi sẽ báo cáo lại sau.” Người ở
 đầu dây bên kia nhanh chóng nói với mẹ
Hoắc.
Mẹ Hoắc không muốn Hoắc Minh Dương
 bị người khác lừa gạt. Bây giờ bà ta đã có thể
 khống chế được Diệp Tĩnh Gia, đương nhiên
 là không lo lắng Hoắc Minh Dương sẽ rời xa
 mình.
“Thưa bà, hôm nay con trai bà đã gặp Tô
 Thanh Anh.” Chuyện này rất dễ điều tra ra,
 chỉ cần biết Diệp Tĩnh Gia đã đi đâu thì sẽ
 biết mọi chuyện.
Nghe thấy người bên kia điện thoại nói là
 Hoắc Minh Dương đã gặp Tô Thanh Anh, mẹ
 Hoắc lập tức ngồi bệt xuống ghế sô pha:
 “Sao cô ấy đã trở về rồi?”
Bà ta vốn rất hài lòng với Tô Thanh Anh,
 nhưng bây giờ…
“Có một buổi lưu diễn, bà chủ cũng đã
 biết rồi mà.” Đầu bên kia điện thoại có chút
bất bình, người này rõ ràng đã nói với mẹ
 Hoắc.
“Đầu óc tôi dạo này không tốt lắm, rõ
 ràng đã biết mà lại quên mất.”
Bà ta không khỏi lo lắng cho con trai,
 không biết Hoắc Minh Dương đã xảy ra
 chuyện gì, Diệp Tĩnh Gia này sao lại dũng
 cảm như vậy chứ? Con trai cả yêu quý của bà
 ta, vậy mà Diệp Tĩnh Gia lại nang anh đến
 gặp Tô Thanh Anh sao?
Lúc trước bà ta đồng ý với Tô Thanh Anh,
 nhưng không có nghĩa là bây giờ Hoắc Minh
 Dương thích hợp với Tô Thanh Anh nữa, dù
 thế nào đi nữa, bà mẹ này cũng sẽ không
 đồng ý.
“Lúc nào sắp xếp cho tôi đi gặp Tô
 Thanh Anh một chút.” Mẹ Hoắc nói vào điện
thoại, suy nghĩ một lúc, cuối cùng bà ta quyết
định đi gặp Tô Thanh Anh trước, dù sao bà ta
 cũng đã yêu thích cô con dâu tương lai này
 từ lâu rồi.
“Được, tôi sẽ sắp xếp giúp bà chủ càng
 sớm càng tốt.” Đầu bên kia điện thoại có
chút lo lắng nói.
“Hay là, tôi tự mình đến nhà họ Tô được
 không?” Con trai bà ta đã có vợ rồi, Tô Thanh
 Anh bây giờ không còn phù hợp nữa, nên
 mau chóng dứt khoát đi.
“Bà chủ không biết tính tình của cậu chủ
 sao? Bà chủ không thể cứ như vậy đi tìm Tô
 Thanh Anh được.” Nếu mà bà ta đến gặp Tô
 Thanh Anh mà nói những lời không hay thì
 có lẽ sẽ to chuyện mất.
“Chủ yếu là mợ chủ hơi quá đáng, nếu
 không phải là mợ chủ dẫn cậu chủ đi gặp Tô
 Thanh Anh, thì cậu chủ cũng không sao cả.”
Người ở bên kia điện thoại rõ ràng rất bất
 mãn với Diệp Tĩnh Gia, không biết tại sao bà
 chủ lại chọn cô.
“Thực ra thì không sao cả. Ngày mai tôi
 phải đến thăm con bé. Tôi không biết chuyện
 gì đang xảy ra với con bé, lại có thể đưa
 chồng mình đi gặp người trong lòng, không
 biết là do ai dạy nữa.”
“Đúng vậy, bà chủ tính toán rất tốt, dù thế
 nào tôi cũng sẽ phối hợp với bà chủ” Đầu
 dây điện thoại bên kia vội vàng đồng ý, nghĩ
 làm sao để bản thân mình có thể hành động,
 dù sao thì Diệp Tĩnh Gia vẫn luôn là một phụ
 nữ yếu đuối.
“Được rồi, cứ như vậy đi.”

