Chương 49: Cô ta quyết định không để người khác đạt được mục đích
Nhìn người phụ nữ trước mặt, cuối cùng
 anh vấn gật đầu nhưng chính anh cũng phân
 không rõ nên không có cách nào từ chối cô ấy.
“Em đã sắp xếp vị trí cho Lữ Hoàng
 Trung, đến lúc đó anh ngồi gần bọn họ em
 đã thu xếp xong xuôi cho anh rồi”. Sắp
 không kịp thời gian nên sau khi Tô Thanh
 Anh nói với Hoắc Minh Dương xong thì lập
 tức trở về chuẩn bị buổi biểu diễn: “Em đi kêu
cô ấy đưa anh qua”.
Khi cô ấy vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy
 Diệp Tĩnh Gia đang đứng ở cửa với sắc mặt ủ
 rũ: “Cô đưa Minh Dương đi đến vị trí trung
 tâm hàng thứ ba đi, tôi đã sắp xếp xong rồi”.
 Vị trí mà cô ấy đã xếp cho Lữ Hoàng Trung
 rất tốt nên bây giờ tự nhiên cũng an bài cho
 anh ở đó.
Hoắc Minh Dương đang ở bên trong lâm
vào trầm tư.
Cô ấy thậm chí còn mời Lữ Hoàng Trung
 đến xem buổi biểu diễn đầu tiên khi về nước
 lại không hề chủ động đến mời anh, có một
 số điều không cần nói cũng đã hiểu rõ.
Tất nhiên Diệp Tĩnh Gia không biết
 những tâm tư của anh vào lúc này, trong đầu
 cô tràn ngập suy nghĩ đợi lát nữa phải cầu
 xin anh tha thứ như thế nào.
Cô vốn cho rằng kết quả tốt đẹp sẽ là Tô
 Thanh Anh chợt cảm động và tiếp nhận anh,
 như vậy cô sẽ không có việc gì nữa nhưng
 khi nhìn thấy vẻ mặt của người đàn ông này
rõ ràng là không thành công.
Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.
Cô suy nghĩ một chút và bất giác cảm
 thấy mình quá kém cỏi khi ở trước mặt người
 phụ nữ khác.
“Cô lề mề như vậy là định bao lâu mới đi
 qua vậy?” Hoắc Minh Dương nhìn động tác
 chậm chạp của Diệp Tĩnh Gia mà lắc đầu.
“Tôi…” Cô muốn nói gì đó nhưng lại nói
 lên lời không dám chọc giận anh, đây mới là
 vấn đề lớn nhất: “Tôi cho rằng anh sẽ nói
 chuyện rất lâu nhưng không nghĩ tới lại
 nhanh như vậy”.
Tô Thanh Anh lên tiếng trước: “Mọi
 người cứ đi đi, em còn phải tới hậu trường để
 chuẩn bị nữa”. Lời nói của cô ấy không khỏi
 khiến cho Diệp Tĩnh Gia sửng sốt trong lòng,
 nếu như cô ấy rời khỏi thì không biết anh sẽ
ra sao.
“Cô có biết không, cô không nên quan
 tâm đến những loại chuyện như thế này”. Lời
 nói của Hoắc Minh Dương giống như dao
 nhọn đâm vào trái tim cô, bây giờ đang ở bên
 ngoài mà thái độ của anh đã rất không vui,
 nếu như quay về nơi chỉ có hai người bọn họ
 thì không biết liệu anh sẽ càng tức giận đến
 mức nào.
“Tôi chỉ là muốn tốt cho anh”.
“Có phải tôi nên cảm ơn cô vì đã suy
 nghĩ cho tôi hay không, vì đã bỏ ra một số
 tiền lớn như vậy để ủng hộ buổi biểu diễn
 đầu tiên của cô ấy”. Hoắc Minh Dương nhìn
 tấm vé trên tay của cô rồi nói với giọng đầy
 mỉa mai.
Diệp Tĩnh Gia không dám nói một lời nào
 cả, run rẩy đưa anh đến vị trí mà Tô Thanh
 Vân đã đặt sẵn.
Hai người họ không hề trao đổi gì với
 nhau mãi cho đến khi buổi biểu diễn mở
 màn, cô nhìn thoáng qua Lữ Hoàng Trung và
 Lữ Hoàng Tâm.
“Sao các cậu cũng đến vậy?”
Theo như tính tình của Hoắc Minh
 Dương thì chắc chắn sẽ không đến đây nên
 Lữ Hoàng Trung cảm thấy khó hiểu mà nhìn
 anh.
Chỉ thấy sắc mặt của anh thật sự không
 được tốt vô cùng tức giận: “Ai nói là tôi
 không thể đến?”
“Tôi còn tưởng cậu sẽ không đến gặp Tô
 Thanh Anh chứ”. Dáng vẻ này của Hoäc
 Minh Dương nếu gặp Tô Thanh Anh sẽ
 không cảm thấy mình như vậy không thích
 hợp cho lắm hay sao?
“Tại sao tôi không thể đến gặp cô ấy
 chứ? Cậu đều đã đến rồi sao tôi lại không
 đến chứ”.
Hoắc Minh Dương hỏi người lại, trước
 giờ mối quan hệ giữa anh và Lữ Hoàng Trung
 vẫn luôn rất tốt, bây giờ bạn tốt của mình lại
 giấu anh đi gặp người phụ nữ mình yêu nhất,
 khiến cho anh có cảm giác như mình bị cả
 hai phản bội cộng thêm Diệp Tĩnh Gia nữa đã
 là ba rồi.
“Là Hoàng Tâm khăng khăng đòi mình
 phải đến, nhưng còn cậu?”
Dáng vẻ của anh ta không giống như
 đang nói dối rồi liếc nhìn Lữ Hoàng Tâm, thì
 thấy đôi mắt của cô ta nhìn chằm chằm vào
 Diệp Tĩnh Gia như thể muốn chọc một cái lỗ
 trên khuôn mặt của cô.
“Em làm sao vậy, sao lại bất lịch sự như
 vậy?” Anh ta rất không hài lòng với cách cư
 xử của cô ta, em gái trước giờ vân luôn ngây
 thơ lại nhìn Diệp Tĩnh Gia với ánh mắt thù
 hẳn như vậy.
Diệp Tĩnh Gia cúi đầu không nhìn bất cứ
 ai, cô đang nghĩ tới việc khi về nhà mình sẽ
 phải chết như thế nào nên không còn hơi sức
 đâu mà đi quan tâm đến người khác nữa.
“Em cũng không muốn bất lịch sự như
 vậy nhưng em có cách nào đâu? Cô ta dựa
 Vào cái gì mà có thể cướp đi hạnh phúc của
 chị Thanh Anh chứ?” Lữ Hoàng Tâm nhanh
 mồm nhanh miệng nói thẳng trước mặt của
 cả hai khiến cho Lữ Hoàng Trung lập tức xấu
 hổ không thôi.
“Nếu biết em như vậy anh lẽ ra không
 nên đưa em ra ngoài”. Anh ta có chút thất
vọng với em gái mình.
“Tại sao anh lại bảo vệ cô ta chứ, vốn
 những điều em nói đều là sự thật.” Lữ Hoàng
 Tâm vừa mới nói xong thì Tô Thanh Anh đã
 xuất hiện trên sân khấu, tiếng đàn dương
 cầm của cô ấy nổi tiếng khắp thế giới vì vậy
 bây giờ quay lại tự nhiên trong rạp đều chật
 ních người.
Rất nhiều người trong số đó đều là
 những khách hàng lớn có liên quan đến nhà
 họ Tô, cho dù có nghe hiểu hay không nhưng
 cũng phải nể mặt nhà bọn họ.
“Chị Thanh Anh đã ra rồi kìa, đẹp quái”
 Lữ Hoàng Tâm chuyển rời sự chú ý, mọi ánh
 mắt đều đổ dồn về phía Tô Thanh Anh nên
 hoàn toàn không rảnh mà để ý tới Diệp Tĩnh
 Gia.
Người phụ nữ trên sân khấu rất đẹp, Diệp
 Tĩnh Gia cũng đang ngồi dưới lắng nghe
 những thay đổi trong giai điệu của cô ấy, cô
 không hiểu lắm về piano nhưng có thể cảm
nhận được vẻ tao nhã và quyến rũ đang toát
 ra trên người của Tô Thanh Anh.
Cô ấy đàn khúc nhạc này rất hay và cũng
 đang chìm đắm trong giai điệu của nó.
Khi khúc nhạc đến đoạn cao trào, Diệp
 Tĩnh Gia khẽ nói thầm bên tai của Hoắc Minh
Dương: “Tôi mong rằng anh không hận tôi”.
 “Cô nằm mơ đi”.
Âm nhạc quá lớn nên Diệp Tĩnh Gia nghi
 ngờ có phải tai mình nghe không rõ hay
 không bất giác xoay đầu nhìn sang Hoắc
 Minh Dương.
Anh đang nhìn người phụ nữ trên sân
 khấu một cách chăm chú, ngay cả khóe mắt
 cũng không thèm ban cho cô một ánh mắt,
cô cho rằng mình đã suy nghĩ nhiều rồi.
Buổi tối khi đưa Hoắc Minh Dương trở về,
anh cũng không đi gặp Tô Thanh Anh nữa.
Lữ Hoàng Tâm và Lữ Hoàng Trung chỉ có
 thể đợi cô ấy kí tên xong dù sao cũng phải
 gặp một chút người đã tặng vé cho bọn họ
 chứ: “Các cậu về trước đi tôi đợi cô ấy một
 lúc, ít nhất cũng phải quan tâm một chút
chứ”.
Lữ Hoàng Trung cố tình nói cho Hoäc
 Minh Dương nghe, anh ta biết anh chắc chắn
 rất muốn biết những chuyện có liên quan đến
 Tô Thanh Anh.
“Vậy chúng tôi đi trước đây”. Diệp Tĩnh
 Gia vẫn luôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt
của Lữ Hoàng Trung và thấy anh ta lên tiếng.
“Ừ, mau trở về đi, làm phiền cô chăm sóc
 cho Minh Dương rồi”. Anh ta vẫn không yên
 tâm nhìn anh và biết bây giờ trong lòng anh
 khó chịu đến mức nào nên vội vàng nói với
Diệp Tĩnh Gia.
“Đây là việc tôi nên làm mà”. Cô nhanh
chóng trả lời đầy lịch sự.
Thực ra Hoắc Minh Dương dù có ra sao
 đều tốt, trong lòng cô vẫn luôn băn khoăn
 không biết anh có vui hay thoải mái không
 nhưng bây giờ chắc hẳn đang rất khó chịu,
 khi trở về không biết anh sẽ trừng phạt cô
 như thế nào.
“Anh Minh Dương, dù thế nào đi chăng
 nữa chân của anh phải mau chóng bình phục
 đấy”. Lữ Hoàng Tâm dịu dàng nói với anh
 sau đó liếc nhìn cô với ánh mắt không hài
 lòng.
Cô ta không có thiện cảm với cô nhưng
 cô cũng không để ở trong lòng, chẳng qua
 chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi, cô hoàn toàn
 không quản được cô ta nghĩ gì.
“Ừm, mau trở về đi”. Lữ Hoàng Trung
 thân thiết nói với Diệp Tĩnh Gia.
Người đàn ông này khiến cho người khác
 có cảm giác ấm áp như gió xuân, dường như
 hết thảy chuyện không vui đều bị anh ta xoa
 dịu.
Lữ Hoàng Trung là một người đàn ông
 có thể đọc hiểu được nỗi buồn của người
 khác, một số nơi trong lòng cô không khỏi
 trở nên mềm mại.
“Các anh cũng vậy”.
Hoäc Minh Dương hơi mất kiên nhẫn khi
 nhìn thấy sự tương tác giữa Diệp Tĩnh Gia và
 Lữ Hoàng Trung, anh không biết tại sao nhìn
 không vừa mắt hai người họ thân thiết với
 nhau như vậy, điều này là một sự bực bội
 không thể chấp nhận được đối với anh.
“Nói lâu như vậy rồi mà vẫn còn không đi
Anh mở miệng nói, Diệp Tĩnh Gia đã
 không còn lý do gì để ở lại, sau đó kéo tay
 của Hoắc Minh Dương lắc một chút, anh vốn
 ngồi ngay bên cạnh lối đi nên cô rất dễ dàng
 đẩy anh rời khỏi.
“Anh ơi, anh nói xem sao người phụ nữ
 đó lại trông xấu xí như vậy chứ?” Sau khi
 Diệp Tĩnh Gia đi rồi, Lữ Hoàng Tâm không
 khỏi phàn nàn một câu về cô.
Lữ Hoàng Trung không có lên tiếng, anh
 ta không biết rốt cuộc em gái mình nghĩ như
 thế nào, trong mắt anh ta Diệp Tĩnh Gia rất
 xinh đẹp.
“Em cố gắng nói ít thôi thì sẽ hoàn mỹ
 hơn đấy”.
Bọn họ ở phía dưới đợi một lúc, hầu hết
 những người trong rạp đều đã tan, những
người muốn kí tên đều là người có mối làm
 ăn với nhà họ Tô và cũng đã từng gặp mặt,
 Tô Thanh Anh lúc này mới có thể nghỉ ngơi
 rồi đi tới trước mặt hai người họ.
“Chị Thanh Anh”. Lữ Hoàng Tâm thân
 thiết ôm lấy cô ấy, trong mắt cô ta chị Thanh
Anh là người phụ nữ vô cùng tốt đẹp.
“Ừ, ngoan, lâu lắm rồi không gặp em
 ngày càng xinh đẹp rồi”.
Tô Thanh Anh rất biết cách nói chuyện
 khiến cho khuôn mặt của Lữ Hoàng Tâm trở
 nên đỏ bừng: “Rõ ràng chị càng xinh đẹp
hơn”.
 “Thật khéo ăn khéo nói.” Cô ấy nói xong
 rồi liếc nhìn xung quanh có vẻ như đang tìm
 kiếm thứ gì đó: “Minh Dương ởi đâu rồi? Đã
 đi rồi sao?”
 “Ừ, cậu ấy còn có rất nhiều chuyện phải
giải quyết nên đi trước rồi, nhờ anh nói với
 em một tiếng, vừa nãy em biểu diễn rất tuyệt
 vời”. Thực ra Hoắc Minh Dương không hề nói
 gì cả cũng không nhắc một chữ có liên quan
 đến cô ấy nhưng anh ta vẫn nói giúp cho anh.
Lữ Hoàng Tâm không vui nhìn anh trai
 mình, tại sao lại nói dối chị Thanh Anh người
 mà cô ta yêu thích nhất chứ.
“Ồ là vậy à, không sao đâu chúng ta cùng
 đi ăn đi” Cô ấy đã rất đói hơn nữa lúc đầu
 cũng đã hẹn Lữ Hoàng Tâm đi ăn cùng nhau
 rồi.
“Không cần đâu, bọn anh còn có việc
 nữa”. Lữ Hoàng Trung lập tức từ chối Tô
 Thanh Anh, mặc dù anh ta có lời muốn hỏi
 nhưng không có hứng thú nói nhiều như vậy.
Với sự hiểu biết ngầm của anh ta và
nên nói thẳng với cô ấy.
“Anh ơi, em không có chuyện gì mà, em
 đã hẹn với chị Thanh Anh từ trước rồi”. Lữ
 Hoàng Tâm lập tức vạch trần lời nói dối của
 anh trai mình, ai cũng không thể nói dối chị
 ấy được.
Thấy dáng vẻ của Lữ Hoàng Tâm như
 vậy anh ta cũng không nói thêm gì nữa mà
 mặc kệ cô ta muốn làm gì thì làm.
“Đi thôi, em muốn ăn món Pháp, em biết
 chị thích nhất món này.” Cô ta lấy lòng và
 khoác cánh tay của Tô Thanh Anh sau đó bỏ
 mặc anh trai mình ở phía sau.
Tô Thanh Anh kêu trợ lý lấy cho mình
 một chiếc kính râm sau đó ngồi lên xe của
 Lữ Hoàng Trung cùng với em gái anh ta.
“Lần này em quay lại không định chủ
 động đi thăm Minh Dương sao?”
Tô Thanh Anh đã đoán được Lữ Hoàng
 Trung sẽ hỏi cô ấy câu này trên xe: “Vốn em
 định bớt chút thời gian nghỉ phép đi thăm
 anh ấy, sao vậy?”
“Em cũng biết tình trạng hiện tại của cậu
 ấy đấy, bây giờ nếu tiến hành điều trị thì cơ
 hội hồi phục sẽ rất lớn nhưng cậu ấy lại
 không chịu tiếp nhận điều trị”. Lữ Hoàng
 Trung cảm thấy không cần phải giấu diếm Tô
 Thanh Anh mà trực tiếp nói thẳng bệnh tình
 của Hoắc Minh Dương ra cho cô ấy nghe,
 nếu như cô ấy có lòng thì tự nhiên sẽ đi
 khuyên nhủ.
“Minh Dương đã nói với em rồi, vừa nấy
 em cũng đã nói với anh ấy đừng có trẻ con
 như vậy nhưng anh ấy có vẻ như không nghe
 vào”. Nếu như anh thật sự nghe lời cô ấy thì
 sẽ không thể hiện sự bất mãn như vậy với cô
 ấy.
 Hoắc Minh Dương bướng bỉnh như một
 đứa trẻ ở trước mặt cô ấy.
“Chị ơi, chị đã vội vàng quay lại thì đừng
 có đi nữa”. Lữ Hoàng Tâm có chút lo lắng
 cho Tô Thanh Anh nhưng cô ta lại không
 dám nói ra chuyện của Hoắc Minh Dương với
cô ấy.
“Sao vậy?” Tô Thanh Anh có chút tò mò
 tại sao Lữ Hoàng Tâm lại đột nhiên thay đổi
 sắc mặt, dáng vẻ trở nên vô cùng nghiêm túc.
“Em biết chị và anh Minh Dương có tình
 cảm sâu đậm từ khi còn nhỏ, chị đừng chỉ
 biết đến công việc mà không cần anh ấy nữa,
 em lo lắng cho đôi chân của anh ấy”. Lữ
 Hoàng Tâm uyển chuyển nói, cô ta không
 muốn chị Thanh Anh đánh mất anh Minh
 Dương và để cho người phụ nữ lòng dạ khó
 lường kia đạt được mục đích.
“Hoàng Tâm em đừng có ăn nói bậy bạ”.
 Lữ Hoàng Trung liếc nhìn cô ta đang do dự
 qua kính chiếu hậu.

