Chương 47: Điều anh cần làm là dỗ dành tôi cho tốt
“Chỉ dựa vào cô, những thứ này đều
 không phải là những thứ cô nên thấy. Chỉ cần
 cô có thể nấu ăn, phụ tắm, đây là tất cả công
 việc cô cần làm”.
“Chỉ trong trường hợp anh không còn
 muốn tôi nữa thì tôi mới không có việc để
 làm thôi.” Diệp Tĩnh Gia nói đùa với Hoắc
 Minh Dương.
“Cho nên, cô chỉ cần chăm sóc tôi là
 được rồi, không cần phải lo lắng chuyện gì
 khác”.
Diệp Tĩnh Gia ngoài mặt cười cười nhưng
 thực sự trong lòng cô không nghĩ như vậy.
 Nếu chân của Hoắc Minh Dương có thể được
chữa khỏi, hoặc Tô Thanh Anh muốn đuổi cô
 đi, thì cô liền rời khỏi nhà họ Hoắc. Sau đó cô
 có thể sống tốt hơn bây giờ không? Hay cô
 nên đi con đường nào cho tốt.
Nghĩ đến những thứ này thật quá xa xôi,
 Diệp Tĩnh Gia lắc đầu, không nghĩ tới những
 thứ này nữa.
“Cô đang nghĩ gì thế?” Vì thấy cô lắc đầu
 nên Hoäc Minh Dương liền hỏi.
“Không có gì cả, hình như nước đủ nóng
 rồi, tôi đưa anh đi tắm”. Diệp Tĩnh Gia nhanh
 chóng đẩy Hoắc Minh Dương vào nhà tắm
 giúp anh tắm rửa, những công việc này cô đã
 quá quen rồi.
Trên thực tế, Hoắc Minh Dương rất hài
 lòng với Diệp Tĩnh Gia, quả thật cô là một
 người vợ đủ tiêu chuẩn.
“Nếu cô không sao thì đi xem thay quần
áo cho em bé đến đâu rồi”.
Nếu anh không nhắc đến nó, Diệp Tĩnh
 Gia gần như đã quên, cô đã không gặp Manh
 Manh kể từ khi cô ném nó ở đây vào ngày
 hôm đó.
“Anh để nó ở đâu”.
“Trong tủ”.
Diệp Tĩnh Gia cẩn thận lau người cho
 Hoắc Minh Dương, cảm thấy toàn thân nóng
 bừng lên, cơ thể người đàn ông rất khỏe
 mạnh. Ngay lập tức Diệp Tĩnh Gia cảm thấy
 †im mình đập càng ngày càng nhanh, thậm
 chí xuyên qua khăn tắm cũng cảm nhận
 được cơ bắp căng cứng.
Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.
“Mỗi lần lau đừng chỉ lau một chỗ.” Hoắc
 Minh Dương không kìm được mà nói với Diệp
 Tĩnh Gia, cảm thấy có chút đau nhức.
“A, thực xin lỗi, vừa rồi tôi có hơi dùng
 sức”. Cô đổi chỗ khác liền phát hiện chỗ vừa
 rồi cô cọ xát thật sự rất đỏ và còn sung tấy
 nữa. Vì vậy cô liền thổi khí.
Dường như còn chưa yên tâm với vết
 thương của anh, cô nhanh chóng lau khô chỗ
 đó lại bằng khăn giấy rồi dùng đầu lưỡi liếm
 nhẹ nhàng.
“Cô đang làm gì vậy?”
Hành vi đột ngột của cô làm Hoắc Minh
 Dương bị sốc, không hề đề phòng, lưng của
anh liền bị một thứ mềm mại gì đó liếm.
“Tôi… tôi sợ anh bị thương.” Diệp Tĩnh Gia
 vội vàng nói: “Động vật bị thương liếm nhẹ sẽ
 mau chóng hồi phục, nên tôi nghĩ con người
 cũng vậy”.
Nghe Diệp Tĩnh Gia nói xong, anh nhất
 thời không phản bác được.
“Không cần đâu, tôi không sao, mau lau
 nhanh đi, tôi muốn đi ngủ rồi”. Hoắc Minh
 Dương nói với cô, hiện tại anh rất mệt mỏi,
 không muốn đoán xem Diệp Tĩnh Gia muốn
 làm gì hay nghĩ gì.
Cô muốn làm gì thì làm, dù sao cũng làm
 nhanh để anh có thể đi nghỉ ngơi.
“Ừm, sẽ xong ngay thôi”. Diệp Tĩnh Gia
 nhanh chóng nói.
Cô cũng hơi mệt nên định ôm Manh
 Manh quay lại giường vào buổi tối.
Kể từ lần đó, sau khi cô ngủ với Hoắc
 Minh Dương thì không còn ngủ thêm lần nào
 nữa.
Sau khi tắm rửa và giúp Hoắc Minh
 Dương lên giường nằm thoải máu thì Diệp
 Tĩnh Gia cũng quay về phòng để nghỉ ngơi.
Nằm trên giường trằn trọc không ngủ
 được, tất cả trong đầu đều nghĩ đến Hoắc
 Minh Dương, may là ngày mốt, cô có thể gặp
 Tô Thanh Anh, cô ấy đã mua vé vào cửa, chỉ
 chờ để gặp nhau.
Chân của Hoắc Minh Dương sớm lành
 hơn dự kiến nên cô có thể nghỉ ngơi sớm
 hơn…
Thế nhưng trong lòng cô lại có một
 luồng suy nghĩ khác, nếu như Hoặc Minh
 Dương ở bên Tô Thanh Anh, vậy thì cô sẽ
 phải làm như thế nào…
Cô hơi lo lắng, nếu như Hoắc Minh
 dương không chịu hợp tác thì kế hoạch đưa
 anh đến gặp Tô Thanh Anh sẽ thất bại.
Cô mới nghĩ đến đó đã ngủ thiếp đi.
 Vào sáng sớm hôm sau, sau khi thức
 dậy cô liền xuống bếp làm món cà tím hầm
mà Hoäc Minh Dương thích.
Chị Tiết nói rằng trước đây Hoắc Minh
 Dương không ăn cà tím, nhưng nhờ có Diệp
 Tĩnh Gia, anh thậm chí còn thích ăn cà tím.
“Có gì đâu chị, do anh ấy chưa ăn bao
 giờ nên không muốn ăn. Thấy em ăn nên anh
 ấy cũng nếm thử một ít, thế là thích món đó
 luôn”. Giống như trong một cuốn sách cô
 từng xem trước đây. Có thể bây giờ cô không
 thích nhưng ai biết trong tương lai cô có
 thích nó hay không?
Sau đó Hoắc Minh Vũ đến gặp Diệp Tĩnh
 Gia, lần trước gần như là do đi gặp Từ Thanh
 Lam nên anh ta đã bị cấm túc, nếu không
 nhờ cha Hoắc có thể anh ta sẽ bị nhốt ở nhà
lâu hơn nữa.
“Chị đã tìm ra cách để đưa anh trai đến
 đó chưa?”
“Thôi, đừng lo lăng, chỉ cần cậu thu xếp
 ổn thỏa, lúc đó chúng ta có thể trực tiếp đi
 gặp cô ta mà không cần quấy rầy anh ấy.”
 Hoắc Minh Vũ nghe được lời thật lòng của
 Diệp Tĩnh Gia nhưng khóe miệng bất giác
 cong lên có chút châm chọc.
“Vì chị đã quyết định như vậy nên tôi
 không thể không làm”.
Một người, một ân huệ, cho dù bạn làm
 điều đó.
“Lần trước trở về sao lại không vui như
 vậy?” Diệp Tĩnh Gia vẫn nhớ rõ vẻ mặt của
 Hoắc Minh Vũ ngày hôm đó.
“Vì tôi không cầu hôn cô ấy được, nên cô
 ấy cũng không thèm đi công viên giải trí với
 tôi, chị vẫn nói con gái nhất định thích như
 vậy mà”. Hoắc Minh Vũ nhất định phải tính
 sổ với Diệp Tĩnh Gia, nếu không phải vì cô nói
vậy, anh ta sẽ không bao giờ chọn nơi hẹn hò
 ấu trĩ như vậy.
“Chuyện này không thể trách tôi được.
 Tôi rất thích nơi đó, hơn nữa ở thứ hạng rất
 cao”. Cô không ngờ Từ Thanh lam không
 thích nó, cô ta còn nói mình chưa từng đến
 đó.
“Cô ấy chưa bao giờ đến nơi đó vì cô ấy
 không muốn đi”.
Một lời như thức tỉnh anh ta, một người
 như Từ Thanh Lam, nếu cô ta muốn đi đâu
 thì ai mà có thể cấm cô ta.
“Tôi không hỏi về điều đó”.
Thật ra cô không hiểu Từ Thanh Lam
lắm, nhưng cô biết Hoắc Minh Vũ yêu cô ta,
nên cô cũng không biết nói gì hơn.
Có người đi lên lầu, Hoắc Minh Vũ vội
 vàng nói với cô: “Khi nào xong thì gọi điện
 cho tôi”.
“Được”.
Nói xong cả hai quay lại, coi như chưa
 gặp nhau.
“Sao cô đi lâu như vậy?” Hoắc Minh
 Dương đợi cô một lúc lâu những vẫn không
 thấy cô trở lại, không hiểu vì sao cô lại ra
 ngoài, mà anh lại ăn không ngon nếu không
 có Diệp Tĩnh Gia ở bên cạnh.
“Sao anh còn chưa ăn đi? Không phải tôi
 nói đừng đợi tôi sao?” Diệp Tĩnh Gia ngồi
 xuống, pha chút tương ớt. Bây giờ cô có quá
 nhiều thứ cần suy nghĩ nên cô ít quan tâm
 anh hơn.
“Anh thích ăn đồ ăn thừa sao?” Diệp Tĩnh
 Gia không quên nói.
Ăn không nói chuyện.
 Diệp Tĩnh Gia im lặng nhét đồ ăn vào
 miệng, trong đầu nghĩ đến chuyện tối hôm qua.
Vì cô dồn đồ ăn quá nhiều trong một lúc
 vào miệng nên bị sặc.
 Hoắc Minh Dương đặt đũa xuống, vỗ vỗ
 lưng cô: “Cô bị làm sao vậy?” Diệp Tĩnh Gia
 từ trước đến giờ không bao giờ có tình trạng
không tập trung ăn như vậy.
“Không, tối nay tôi sẽ có một điều bất
 ngờ dành cho anh.” Diệp Tĩnh Gia cười ngọt
 ngào nhìn Hoäc Minh Dương nháy mắt nói.
Hoắc Minh Dương không khỏi ngạc
 nhiên, tò mò, dù sao cũng hơi hoài nghĩ Diệp
 Tĩnh Gia.
“Được rồi”. Hoắc Minh Dương đồng ý,
anh muốn xem Diệp Tĩnh Gia sẽ có bất ngờ
 gì dành cho anh.
Gần đây quan hệ của hai người rất tốt.
 Xảy ra rất nhiều chuyện, Diệp Tĩnh Gia thậm
 chí còn không biết liệu việc cô làm khi bị
 Hoắc Minh Dương biết thì có ảnh hưởng đến
 mối quan hệ giữa hai người không.
Nhưng dường như cô không còn lựa
 chọn nào khác ngoài việc đó.
Nhìn Hoắc Minh Dương ngồi ăn ở bên
cạnh, lòng cô hơi bối rối.
Từ nấy đến giờ đều như vậy, nghĩ đến
 việc anh thích Tô thanh Anh như vậy, thậm
 chí còn cống hiến đôi chân mình cho cô ấy,
 trong lòng cô hơi đau.
“Diệp Tĩnh Gia, nếu có chuyện gì nhất
 định phải nói cho tôi biết”. Hoắc Minh Dương
 nắm chặt lấy tay Diệp Tĩnh Gia, nắm chặt
 trong tay mình, lòng bàn tay bị móng tay cạ
 vào sưng tấy. Hoắc Minh Dương có chút bất
 đắc dĩ nên một lúc sau lại thả ra: “Tôi không
 quan tâm bất cứ chuyện gì khác, chỉ cần cô
 đừng tự làm tổn thương bản thân mình trước
 mặt tôi”.
Đây là điều anh lo lắng.
Trong tích tắc, trái tim cô như bị rơi
 xuống. Đôi bàn tay được lồng vào bàn tay
 anh bây giờ không còn cảm thấy ấm áp nữa.
Cô rút tay ra nói: “Xin lỗi, tôi đau bụng”.
 Cô không muốn anh biết là anh nắm tay cô
 qúa chặt, Diệp Tĩnh Gia nhanh chóng tìm lý
 do nói: “Tôi đi vệ sinh, anh cứ ăn từ từ”.
Đến nhà vệ sinh, cô rửa mặt, há miệng
 thở hổn hển, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo,
 không biết tại sao đưa Hoäc Minh Dương đi
 gặp người mà anh yêu thì cô lại buồn.
Nghĩ đến chuyện xảy ra vào đêm nay,
 Diệp Tĩnh Gia cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cố
 siết bụng mình lại.
Mặt khác.
Sau khi Lữ Hoàng Trung xem qua bệnh
 tình của Hoắc Minh Dương, khi về nhà liền
 thấy Lữ Hoàng Tâm ở phía sau.
“Anh ấy không tới”. Đương nhiên, anh ta
biết em gái mình muốn làm gì.
“Anh hai, anh ấy thực sự kết hôn với
 người phụ nữ đó sao?” Vốn dĩ cô ấy có ấn
 tượng tốt với Diệp Tĩnh Gia, nhưng không
 ngờ cô lại cướp bạn trai của chị Thanh Anh.
Cô dang tìm hiểu, đợi hôm nay anh trai
 cô đưa người về, liền biết có chuyện gì xảy ra,
 biết vì sao Hoắc Minh Dương lại kết hôn với
cái người họ Diệp kia, cô sẽ xem xét kỹ.
Kết quả là không thu hoạch được gì.
“Làm gì mà quan tâm nhiều như vậy”. Lữ
 Hoàng Trung không biết tại sao Lữ Hoàng
 Tâm lại thích Tô Thanh Anh như vậy.
Quen biết nhau nhiều năm như vậy, anh
 ta cũng không quá ấn tượng Tô Thanh Anh,
 cũng không để ý nhiều đến người phụ nữ đó.
“Anh cũng không nói giúp cho chị Thanh
 Anh, chăm sóc tốt cho anh Minh Dương. Vậy
 em biết giải thích với chị ấy như thế nào
 đây?” Lữ Hoàng Tâm có chút thất vọng ngồi
xuống ghế.
Cô ấy không dám nói cho chị Thanh Anh
 biết chuyện kết hôn của Hoắc Minh Dương, vì
 theo tính khí của chị Thanh Anh, cô sợ chỉ
 cần cô nói sao, chị Thanh Anh liền sẽ khóc.
“Cô ta ở nước ngoài sống tốt như vậy,
 em không cần lo lắng cho cuộc sống của cô
ta ở nước ngoài. Anh ấy có bạn gái chăm sóc
 không phải là chuyện tốt sao, anh ấy đang
 rất bất tiện mà”. Lữ Hoàng Trung an ủi Lữ
 Hoàng Tâm và nói rằng anh ta có ấn tượng
 tốt với Diệp tĩnh Gia, anh ta không lo lắng về
 cô, nếu thuyết phục được Hoäc Minh Dương
 tiếp nhận điều trị thì tốt.
“Anh không biết, chị Thanh Anh ở nước
 ngoài làm việc rất vất vả, cuối cùng mới có
 được danh tiếng như bây giờ, làm sao có thể
 ngay lập tức trở về kết hôn được”.
Lục Hoàng Tâm khăng khăng bảo vệ Tô
 Thanh Anh.
Lữ Hoàng Trung không muốn Lục Hoàng
 Tâm có quá nhiều hận thù, thật sự thì Lưc
 Hoàng tâm đã tự mặc định rằng Tô Thanh
 Anh là của Hoắc Minh Dương, anh ta cũng
 không biết nói gì để thay đổi suy nghĩ của cô ấy.
Em gái anh ta cái gì cũng tốt, mỗi tội quá ngây thơ.
“Em không quan tâm, em chỉ sợ chị
 Thanh Anh từ chối. Xinh đẹp, hiền lành, tốt
 bụng, người phụ nữ đó chắc gì bằng một
 ngón chân của chị Thanh Anh.
Anh Minh Dương quá mù quáng khi
 quyết định cưới người phụ nữ đó.
“Cô bé, ai bày em xấu xa như vậy?” Lữ
 Hoàng Trung không khỏi bất ngờ với bộ dạng
 như thế này của em gái mình, thường ngày
 tính tình cô ấy rất tốt và sẽ không nói những
 lời tồi tệ như thế này.
“Không.” Cô ấy nhanh chóng che miệng
 lắc đầu. “Chị Thanh Anh sắp quay trở lại rồi,
 đến lúc đó chúng ta cùng đi xem chị ấy biểu diễn”.
Lữ Hoàng Tâm đổi chủ đề, cô đã chuẩn
bị vé đi xem Tô Thanh Anh biểu diễn, nhưng
 có vẻ anh trai cô không muốn đi.
“Em tự mình đi xem đi, đến hôm đó anh
 có việc phải làm rồi”. Anh không muốn có
 liên quan với Tô Thanh Anh, Lữ Hoàng Tâm
 thích người phụ nữ đó, nhưng anh lại thấy cô
 †a quá bình thường, anh đã không còn ấn
 tượng với cô ta.

