Anh ta bởi vì cô là vợ của bạn thân của
 anh cho nên anh mới thuận tiện giúp đỡ một
 chút mà thôi. Nhất thời Diệp Tĩnh Gia hoang
 mang không biết phải giải quyết thế nào, hai
 con mắt cô không hề chớp cứ nhìn chằm
 chằm Lữ Hoàng Trung. Cho nên có thể nói
 rằng không phải bởi vì trông cô quá thảm hại
 và thương tình với cô nên với ra tay cứu trợ,
 hoặc có thể nói là đối với cô có một chút hảo
 cảm chỉ vì cô là vợ của Hoắc Minh Dương.
"Chuyện ngày hôm nay, cô vẫn nên trở về
 sớm một chút đi, để tránh việc ở lại làm trò
 cười cho mọi người ở đây”.
Lời này nói ra không có một chút khéo
kéo nào, có cảm giác giống như không hề có
 chút nào để ý đến việc cô có bị tổn thương
 hay không. Cô cười cười:
"Xem ra chỉ có thể trở về sớm một chút
 rồi”.
Sự việc làm loạn cho đến bước này rồi,
 trở về chắc chắn mẹ Hoắc sẽ tìm cô tính sổ.
 Trong lòng cô nắm chắc chắn bà ta sẽ tìm cô
 vì thế nên cô phải chuẩn bị sẵn tinh thần đón
 nhận.
Chỉ có điều, vết thương trên người cô vẫn
 còn rất đau, nếu như lại bị đánh tiếp cô sợ
 rằng cô sẽ bỏ mạng ở nhà họ Hoắc.
Lữ Hoàng Tâm đứng bên cạnh Lữ Hoàng
 Trung kéo tay anh làm nũng:
"Anh, chúng ta đưa chị ấy vê nhà đi. Bây
 giờ chị ấy cả người đều đã ướt đẫm rồi, gọi
 xe lại không được an toàn cho lắm, nhỡ đâu
cảm lạnh thì sao?"
Ấn tượng của Diệp Tĩnh Gia đối với Lữ
 Hoàng Tâm rằng cô ấy là một cô gái vô cùng
 lương thiện.
"Được rồi”. Lữ Hoàng Trung cưng chiều
 xoa xoa đỉnh đầu của Lữ Hoàng Tâm.
Lữ Hoàng Tâm vui vẻ kéo tay Diệp Tĩnh
 Gia, cảm thấy cô ấy giống như vô cùng tự
 nhiên mà làm điều này:
"Bọn em đưa chị vê nhà”.
"Tôi phá huỷ nhã hứng tham gia bữa tiệc
 của hai người rồi”. Diệp Tĩnh Gia hơi áy náy
 nói với Lữ Hoàng Tâm.
Lữ Hoàng Tâm ngược lại cười rất vui vẻ
 không hề để ý một chút nào:
"Những bữa tiệc như thế này em muốn
 tham gia bao nhiêu lần cũng được. Vốn dĩ
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 

