Yêu tổng tài tàn phế Full - Hoàn

CHƯƠNG 122

Trước Sau

break

Chương 122: Vì tiền, hôm nay cô ấy đã từ bỏ nó

Khi Diệp Tĩnh Gia tỉnh dậy, cô ôm quần áo trở về phòng, Hoắc Minh Dương không có dấu hiệu tỉnh lại.

Mãi đến bữa trưa, Diệp Tĩnh Gia mới biết Hoắc Minh Dương bị sốt cao.

“Chuyện gì xảy ra? Tại sao Minh Dương đẹp trai lại bị bệnh” Dĩ nhiên bà Hoắc đã liên hệ bệnh tình của Hoắc Minh Dương với Diệp Tĩnh Gia.

“Tối qua anh ấy tằm nước lạnh” Diệp Tĩnh Gia nói một cách thận trọng. Cô nhìn vào mắt bà Hoắc thấy một chút không hài lòng.

“Làm sao con có thể để Minh Dương tắm nước lạnh chứ?”

Thân thể của Hoắc Minh Dương, Diệp Tĩnh Gia biết rõ nhất. Bây giờ anh tắm nước lạnh, cả đời này bệnh còn phải tu dưỡng, việc phục hồi chức năng cũng bị trì hoãn.

“Không phải là con tắm rửa cho anh ấy, nhưng bác sĩ Lục cũng nói gần đây anh ấy đã tập luyện quá sức và cơ thể anh ấy không thể chịu đựng được” Diệp Tĩnh Gia biết tính khí của bà Hoắc nên cô nói một cách thận trọng, vì cô sợ làm phật lòng bà Hoắc.

“Bác sĩ nói gì, bác sĩ nói mà con có thể tin sao?” Bà Hoắc trừng mắt nhìn Diệp Tĩnh Gia một cái, sao cô có thể càng ngày càng không nghe lời.

“Con…Con xin lỗi, con đã không chăm sóc anh ấy tốt” Diệp Tĩnh Gia phải thừa nhận sai lầm của mình, cô không thể chịu được khi bà Hoäc đang đổ lỗi vào người cô.

Đúng vậy, nếu không chăm sóc tốt cho anh ta, trong lòng Diệp Tĩnh Gia biết cô không thế làm gì để Hoắc Minh Dương vừa lòng, huống chi là chăm sóc hay không chăm sóc anh ta.

Bây giờ tôi có thế nghĩ ngờ con có thai bằng cách ăn cắp: “Bụng con muốn tranh chút lợi ích, biết việc làm có thế khiến cho tôi không vui, vậy thì con nên làm chuyện khiến cho tôi vui” Bà Hoäc nói câu này một cách mơ hồ, Diệp Tĩnh Gia càng thêm đỏ mặt ngượng ngùng. Cô sợ nhất điều gì sẽ gặp điều đó.

“Vâng, con hiểu rồi, mẹ” Diệp Tĩnh Gia có chút ngại ngùng nói với bà.

Chuyện trẻ con cô không biết làm sao. Bây giờ cô cũng không biết làm sao với những chuyện về Hoắc Minh Dương, như thể cô là người sinh ra sẽ bị những loại chuyện như vậy làm khó.

“Mẹ rất kỳ vọng vào con, vì vậy con đừng để mẹ thất vọng” Bà Hoäc vội nói với Diệp Tĩnh Gia, vì sợ rằng Diệp Tĩnh Gia sẽ không nghe lời nếu cô mất hứng.

“Vâng, thưa mẹ, con nhất định cố gắng hết sức.” Nghĩ đến việc bà Hoắc nói với mẹ cô vê những điều đó, cô biết bây giờ bà Hoắc đang mong chờ một đứa bé.

Sau khi ăn cơm xong, Diệp Tĩnh Gia mới nhớ ra đã hai ngày rồi cô không gọi điện về nhà, nên gọi cho Hà Thúy Mai: “Mẹ, mấy ngày qua thể nào?”

“Còn có thể như thế nào, bụng của con thế nào rồi?” Điều Hà Thúy Mai quan tâm lúc này là bụng của Diệp Tĩnh Gia, xem ra Diệp Tĩnh Gia mà mang thai, bọn họ không còn lo lắng nữa.

“Không có chuyện gì, đừng lo lắng cho con” Diệp Tĩnh Gia nhanh chóng đổi chủ đề. Cô sợ nhất là mẹ ép hỏi chuyện sinh con, cô biết đi nơi nào trộm đây?

“Sao mẹ có thể không lo lắng cho con, mẹ cũng chỉ có một đứa con gái là con. Bây giờ chú của con và mẹ phải trông cậy vào cái bụng cúa con rồi” Trong lòng bà biết tính tình Diệp Tĩnh Gia như thế nào. Diệp Tĩnh Gia tốt như vậy, nhưng vẫn không thể không quan tâm đến chuyện cô mang thai.

“Gon đã cố gảng hết sức đế mang thai, nhưng con không thế biết liệu mình có thể mang thai hay không?” Diệp Tĩnh Gia nói chuyện vẫn bảo thủ, vì sợ mình nói sai lời nào sẽ làm khó bà Hoắc.

“Không sao đâu, chỉ cần con cố gắng hết sức, cố gắng hết sức là tốt rồi” Mặc dù Hà Thúy Mai thất vọng nhưng bà vẫn dãy lên hy vọng đối với Diệp Tĩnh Gia, bây giờ trong lòng bà tràn đầy mong đợi.

Đợi đến khi Diệp Tĩnh Gia sinh đứa trẻ ra đời, kinh doanh buôn bán của Diệp Bách Nhiên ở thành phố Giang Ninh cũng không làm, người một nhà bỏ trốn.

“Ừm, mẹ dạo nảy có chuyện gì vậy” Cô còn đang suy nghĩ chuyện gia đình, trong lòng không bỏ được.

“Đúng rồi Diệp Thiến Nhi trở lại rồi, mẹ không biết chuyện gì đang xảy ra. Ngày cô ấy trở lại, cô ấy bị thương, hình như ..” Hà Thúy Mai nói khẽ, có tiếng bước chân, như thế bà ấy cố ý nói với người khác. “Có vẻ như ai đó đã bị cưỡng hiếp. Người đó tương đổi có thế lực nên cô ấy không đám gọi bảo cảnh sát”

Diệp Tĩnh Gia sợ hết hồn, từ trước đến nay Diệp Thiến Nhi đều kiêu ngạo ương ngạnh, sao có thể bị bắt nạt: “Không được, cô ta gặp phải một tên xã hội đen có thế lực sao? Vậy thì phải chịu thua à?”

“Không chịu thua thì làm gì được, loại chuyện này không dẻ công khai, Diệp Thiến còn nói người nọ có thế lực, bảy giờ tất cả mọi người đều muốn phủi sạch quan hệ với chúng ta, mẹ không thế làm gì” Có một số bất lực trong lời nói của bà.

“Được rồi mẹ, mẹ đặc biệt đừng lo lằng. Chuyện đã xảy ra, mẹ khóc cũng không thay đổi được” Mặc dù Diệp Tĩnh Gia cảm thấy không thoải mái, nhưng lúc này chỉ có thể an ủi bà: “Chú Diệp có biết chuyện này không?”

“Bảy giờ ông ấy không biết gì, cũng năm trên giường bệnh cả ngày, không cử động được gì. Làm sao mẹ dám cho ông ấy biết” Bây giờ bà lo lắng mọi chuyện, sợ hãi mọi thứ.

Bà muốn nói chuyện với Diệp Bách Thuận nhưng lại sợ ông ấy không chấp nhận được, tâm trạng mâu thuẫn không biết nói cùng ai. “Ừm, mẹ biết con cũng không dễ dàng gì. Tự lo cho mình đi. Mẹ cúp máy trước. Chú Diệp của con có vẻ đã tỉnh”
Nói xong, cô nghe thấy tiếng cúp máy. Diệp Tĩnh Gia có một chút bối rổi, cô không nghĩ ra Diệp Thiến Nhi làm
sao sẽ xảy ra loại chuyện như vậy, theo lý thuyết tính cách cô này không bao giờ chịu thua thiệt cái gì.

Trải lo phải nghĩ, cũng không biết là chuyện gì xảy ra, một buổi chiêu cô cũng bởi vì những chuyện xảy ra trong nhà này mà nhức đầu.

Hà Thúy Mai cũng không nhàn rồi, thấy Diệp Bách Nhiên tỉnh dậy thì bát đầu đút cơm phục vụ đi nhà cầu. Diệp Thiến Nhi không giúp gì cả, thay vào. đó cô nhốt mình trong nhà cả ngày, không biết liên lạc với ai.

Hà Thúy Mai đã chăm sóc cô ấy rất tốt, thời gian này Diệp Thiển Nhi mập.ra rất nhiều.

“Lần trước cô giới thiệu cho tôi mối làm än gì vậy, suýt chút nữa cô dã giết tôi” Diệp Thiến Nhi nói với người phụ nữ qua điện thoại, có không thể nghĩ trên dời lại có một người dàn ông biến thái như vậy.

“Cô đã nhờ tôi giới thiệu trước rồi. Tôi chỉ giới thiệu cho cô thôi. Nếu cô thích thì sao lại trách tôi?” Cô đã cảnh cáo cô ta về người đàn ông kia rồi, ông ta là một kẻ biển thái, đánh tiếng cực kì xấu. Ai mà biết được Diệp Thiến Nhi

vì tiên ngay cả mạng sống của mình cũng không cần.

“Thanh Anh, cô cũng biết tình huống bảy giờ của gia đình nhà tôi, làm ơn hãy giúp tôi một chút đi” Cô vội vàng cầu xin Tỏ Thanh Anh giúp đỡ, nhà họ Tô vẫn có chút quyền lực.

“Làm sao tôi có thế giúp cô được? Tôi là một nghệ sĩ dương cầm, tôi không muốn vướng vào những vụ bê bối không hay. Đều là bạn bè, cô có thể hiểu được mà” Lời nói của Tô Thanh Anh vẫn hợp lý. Thử cô nên giúp và có
thế làm được thì cô ấy đã giúp đỡ, thứ không thế làm gì hơn nữa thì bây giờ cô ấy không thể ra sức.

Tô Thanh Anh đọt nhiên như vậy khiến cho Diệp Thiến Nhi không nói được gì.

“Tôi nói cho cô biết loại chuyện như vậy không nên đế cho Bối Bối biết Cô ẩy còn nhỏ, sế không ảnh hưởng tốt đến cô ấy” Tô Thanh Anh cảnh cáo Diệp Thiến Nhi. Thật ra cô sợ Lữ Hoàng Tâm sẽ nhanh miệng nói với cô vẽ bọn côn đồ ở địa phương cho Diệp Thiển Nhi. Kể cả khi cô không làm gì, khó tránh khỏi sẽ làm cho mọi người hiếu lâm cô là loại phụ nữ nào.

“Tôi biết, nếu không sao, tôi sẽ tự mình nghiên cứu” Bây giờ trong mắt Diệp Thiến Nhĩ chỉ có tiên, những thứ khác đều không đáng tin cậy.

“Kỳ thực, cô không cần phải bi quan như vậy” Tô Thanh Anh nói trong điện thoại, trong lòng thầm nghĩ: “Tôi quen biết một người anh em tốt, có lẽ có thế giúp cô”

Lần trước cô cũng nói điêu tương tự với Diệp Thiển Nhị, thiểu chút nữa cô ta đã bị đánh chết: “Sẽ không giông như lần trước.”

“Làm sao có khả năng? Làm sao có thế có nhiều kẻ biến thái như vậy?” Trước kia cô đã nói với Diệp Thiến Nhi, chính cô ta lòng ác không chết, không trách được người khác. Có một loại đàn ông có thế đụng vào, lại có một loại
đàn ông không thế đụng vào. Đạo lý này đến bây giờ Diệp Thiển Nhi còn không hiếu được, đáng đời cho cô ta.

“Được, vây tôi sẽ tin cỗ một lần nữa” Vì tiễn, cô sẽ từ bỏ tất cả. Dù sao cũng đã như vậy, với thân hình này, cô có thể kiếm được bao nhiêu thì kiểm.bấy nhiêu.

“Ừm, tôi sẽ tìm thông tin liên lạc của anh ấy và gửi cho anh sau, đừng lộn xôn. Đây là một nhân vật lớn không chọc nổi đâu” Tô Thanh Anh nói rồi cười với Diệp Thiển Nhi. Ở nhà cô rất nhàm chán. Nhìn bộ dáng Diệp Thiến Nhi

như thế này cũng rất thú vị. Cô cũng chỉ giúp cô ấy thôi, không ngờ cô ấy vẫn là người có tiền.

Nhìn thấy người phụ nữ này thật điên rõ, buôn cười không thể giải thích được. “Có thật khỏng?

“Những người tôi biết làm sao có thế kém chứ, nhất là những người tôi có số điện thoại” Lời nói của Tô Thanh Anh không phải là nói đùa, ngoại trừ Hoäc Minh Dương, trong mắt cô có rất ít người xứng là đàn ông, cho nên tất cả đều cực phẩm. Đầu là người mà bố của cô hận không thế gả cô ấy cho người đó.

 

“Vậy thì nhờ cả vào cô.” Sau khi cúp điện thoại, Diệp Thiên Nhi vừa ra khỏi cửa đã thấy Hà Thúy Mai đang đứng đó nhìn mình.

Không biết Hà Thúy Mai đã nghe được bao nhiêu, Diệp Thiển Nhi chột dạ cúi đầu nói: ‘Chuyện kia, dì Mai này, trưa nay chúng ta ăn gì thế? Tôi cảm thấy hơi đói rồi”

*Ừ, cháu ổn chứ? Có thể ra khỏi phòng được chưa?” Trước đây Diệp Thiến Nhi không thể bước ra khỏi phòng, bây giờ có thể ra được, có lẽ đã khá hơn rồi.
“Vâng, tôi ổn, đế dì phải lo lảng rồi: Diệp Thiến Nhi nhanh chóng tiếp lời. Từ khi Diệp Thiến Nhi bị thương tới bây giờ, thái độ của cô ta với Hà Thúy Mai đã khá hơn nhiều. Sâu trong lòng Hà Thúy Mai cảm thầy rất vui mừng,

đứa bé nảy xem như hiểu chuyện.

Diệp Thiến Nhi biết suy nghĩ làm bà bớt lo đi không it. Nhìn thấy Diệp Thiến Nhi sau khi trải qua bao chuyện mà vân giữ vững tâm lý như thể, Hà Thúy Mai thấy rất vui, con hư biết nghĩ quả là quý hơn vàng.

“Thật tốt, Thiến Nhi cháu lớn thật rồi. Nếu bố cháu thấy cháu trưởng thành hiếu chuyện thế này chắc hẳn ông ấy sế cảm thấy rất vui”

Nói đến Diệp Bách Nhiên, nước mắt Hà Thúy Mai lập tức lăn dài trên má. Bây giờ tình trạng của Diệp Bách Nhiên càng ngày càng tệ. Bác sĩ cũng đã căn dặn phải nhập viên để tiện theo dõi thêm, thế nhưng lúc này bọn họ lấy

đầu ra tiên mà năm viện cơ chứ.

 “Được rồi, đì Mai, dì đừng khóc nữa. Ngày mai dì đưa bố tôi đến bệnh viện xem sao. Chỗ tôi có tiền, Diệp Thiến Nhi suy nghĩ một chút cảm thấy vẫn nên bỏ ra một chút tiên cho Diệp Bách Nhiên khám chữa bệnh. Dù sao thì ông cũng là bố đẻ của cô ta, người khác không thế so sánh được.

“Cháu lấy đâu ra tiền cơ chứ?’ Hà Thúy Mai không thể tin được nhìn Diệp Thiến Nhi. Trước đây Diệp Thiến Nhi tiêu tiên như nước, cháng lẽ cô ta còn tích trữ tiền riêng

“Tôi có tích góp được chút tiên. Nói thể nào thì trước đó tôi cũng có biết bao nhiêu đồ dùng xa xỉ, bây giờ bán đi vài thứ cũng đủ để chữa bệnh cho bố tôi.

Coi như Diệp Thiên Nhi không có lương tâm, nếu ngày hôm nay người bị bênh năm đó là Hà Thúy Mai, cô ta sẵn sàng không trả tiền viện phi. Thế nhưng người năm đó lại là Diệp Bách Nhiên, thế nên số tiền này cô ta vẫn phải chi.
“Thật là, bố cháu cũng không nỡ đánh mảng cháu. Bất kế Diệp Thiển Nhỉ có ích kỷ thế nào đi chăng nữa, chỉ cần cô ta có thế cam lòng bỏ tiền chữa trị cho bố mình, Hà Thúy Mai cũng cảm thấy hài lòng thay Diệp Bách Nhiên.

“Đi, chấu đi thăm bố cháu đi, Ông ấy rất muốn gặp chảu: Hà Thúy Mai hanh chóng khuyên nhủ Diệp Thiên Nhi, nói xong cũng vội vã lôi Diệp Thiến Nhi đi tìm Diệp Bách Nhiên.

Con gái cúa ông phải cứu ông, tuy rằng chuyện này đặt lên trên thân người khác là một chuyện hết sức bình  thường. Thể nhưng khi nó xảy ra trên người Diệp Thiển Nhi lại làm cho Hà Thúy Mai cảm thấy khó mà tin nổi.

“Bà đến rôi đấy à” Diệp Bách Nhiên nghe được tiếng bước chân, ông còn tưởng rằng người đến là Hà Thúy Mai, thể nhưng vừa nhìn lên đã thấy người đến vậy mà lại là Diệp Thiển Nhi. Thấy cô ta, ông nói: “Cũng đã trở về nhiều

ngày như thế mà hôm nay mới biết đến thăm bố à.

 

break
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc