Hoắc Duyên xử lý công việc xong liền tắm rồi đi vào phòng ngủ, đã hơn mười hai giờ rồi, không ngờ vị hôn thê thân ái vẫn đang ngồi trên giường, vẻ mặt chuyên chú không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Sao vậy? Không ngủ được sao?” Hắn bò lên trên giường hỏi.
“Ngô Nghi Linh vừa tới nói với em, ngày mai bọn họ sẽ rời đi.”
“Vừa rồi ư? Lúc nào vậy?” Hoắc Duyên vừa mới nằm xuống đã ngồi bật dậy, khuôn mặt có chút trắng bệch.
“Lúc em đi lấy nước uống.”
“Nước uống? Trong phòng không phải cũng có sao? Em đi lúc nào sao không gọi anh.”
“Hết nước rồi, hơn nữa anh đang tắm nha, gọi kiểu gì?”
“Em có thể chờ anh tắm xong rồi gọi.”
“Chỉ là lấy nước thôi, đâu có khó gì.”
Hắn cố gắng điều hòa hô hấp, thiếu chút nữa sẽ rít gào với cô.
“Bảo bối, đây không phải vấn đề có khó không.” Hắn cố gắng khắc chế ngữ khí “Em không biết hiện tại nguy cơ còn chưa hết sao? Em ngàn vạn lần không nên tự ý như thế, đồng ý với anh được chứ?” Gắt gao nắm lấy bả vai của cô, vẻ mặt nghiêm túc yêu cầu.
“Anh không cần khoa trương như vậy, em chỉ đi lấy nước uống thôi, có thể xảy ra chuyện gì chứ?” Quan Tử Ngâm dở khóc dở cười nói.
Hắn lại dùng lực hít vào một hơi: “Lần trước chẳng phải em chỉ muốn đi lấy đồ ăn thôi, cũng phát sinh sự việc ngoài ý muốn còn gì.”
“Lần trước là do bất ngờ nên em không hề phòng bị nên mới có thể bị đẩy ngã, hiện tại em sẽ không dốt như vậy.”
“Em chưa từng nghe qua khó lòng phòng bị sao?”
“Anh cũng đã biết khó lòng phòng bị sao không thả lỏng một chút, không cần khẩn trương như vậy. Hiện tại không phải em vẫn bình an ngồi ở đây sao?” Cô vỗ vỗ bả vai cứng ngắc của hắn, hôn nhẹ qua môi hắn, trấn an.
Hoắc Duyên nhìn cô bất lực, không biết phải nói với cô như thế nào.
“Bảo bối ——” Hắn hít sâu một hơi, lời nói thành khẩn mở miệng, không ngờ cô lại bắt chước ngữ khí của hắn mà mở miệng gọi.
“Bảo bối.”
“Em bảo anh có thể không khẩn trương sao?” Hắn để ý tới nàng đùa cợt, tiếp tục nghiêm túc nói.
“Em bảo anh có thể không khẩn trương sao?” Nàng tiếp tục nhại hắn.
“Chuyện lần trước làm anh rất sợ hãi.”
“Chuyện lần trước làm anh rất sợ hãi.”
“Em nên biết anh rất lo lắng.”
“Em nên biết anh rất lo lắng.”
“Em ——”
“Em ——”
“Em đừng có nhại anh, anh rất nghiêm túc.”
“Em đừng có nhại anh, anh rất nghiêm túc.”
“Bảo bối.” Hắn cảnh cáo kêu lên.
“Bảo bối.” Cô cười tủm tỉm.
Hắn bị cô đánh bại rồi.
Sự nghịch ngợm của cô làm hắn hoàn toàn không thể nói được gì, hắn đành phải bắt lấy cô, áp đảo, hôn cô đến rên rỉ, thở dốc, đầu cháng váng, cái gì cũng không thể làm, không thể nghĩ, càng không thể quấy nhiễu lời hắn.
“Anh không muốn thấy em bị thương, một chút cũng không được, nếu không, về sau anh sẽ đều phải lo lắng em sẽ xảy ra chuyện mỗi giây mỗi phút, em hiểu không?” Hắn vừa hôn cô vừa nói.
“Duyên!”
Hắn không cho cô có cơ hội nói chuyện, lấy nụ hôn để khóa chặt miệng cô, lát sau mới ngẩng đầu lên tiếp tục nói.
“Anh không thể ngăn cản bản thân lo lắng và kinh sợ, chuyện ngày đó làm cho anh tỉnh ngộ rằng, nếu em có chuyện không hay thì anh không biết tương lai sẽ đi về đâu, có lẽ ngay cả năng lực sống sót đều không có nữa.”
Hắn nói xong, đột nhiên dùng một vẻ mặt vô cùng nghiêm túc chưa từng có nhìn cô.
“Anh yêu em, Tử Ngâm, cảm tình mãnh liệt như vậy cả đời anh chưa bao giờ có, anh thật sự sợ hãi sẽ mất đi em. Cho nên, cho dù em cảm thấy được anh làm quá, chuyện bé xé ra to hoặc không tiền đồ, cũng thỏa hiệp một chút đi.”
Hắn thẳng thắn nói làm cho Quan Tử Ngâm mới phục hồi tinh thần sau màn hôn nồng nhiệt kia đỏ hốc mắt, vạn phần cảm động.
Bọn họ biết nhau không lâu liền rơi vào tình yêu cuồng nhiệt, hơn nữa, lại có chuyện khó hiểu này làm rối loạn nên cuộc sống trở nên thực náo nhiệt, tuyệt không cảm thấy nhàm chán. Nhưng cũng làm cho cô thấy không nỡ, lo lắng nếu thiếu sự yêu mến như lúc này và những sự kiện náo nhiệt kia thì hai người bọn họ còn có thể gắn bó như bây giờ không?
Cô vẫn thực lo lắng, không xác định được cảm tình của bọn họ sâu đến cỡ nào, cho đến bây giờ cô mới biết tình cảm đậm sâu của hắn dành cho mình.
So với cô tưởng tượng còn sâu sắc hơn.
So với tình cảm của cô còn sâu hơn.
Mắt ứa lệ, ôm lấy cổ hắn, thiên ngôn vạn ngữ chỉ có thể nói ra một lời này: “Em yêu anh!” Cô nói “Thực yêu thực yêu anh.”
Thân thể run rẩy, hắn dùng lực quay về ôm cô: “Đừng làm anh lại phải lo lắng, đừng lại làm anh sợ, đừng lại bị thương, anh xin em.”
“Được!”
Hoắc Duyên bế nàng một hồi rồi mới xoay người nằm bên cạnh cô, mở miệng hỏi: “Nói cho anh biết, vừa rồi em nghĩ cái gì?”
Hắn cần đề tài để chuyển lực chú ý của thứ đang cứng rắn giữa hai chân kia, bởi vì thân thể cô đau nhức không thích hợp làm vận động, nhất là vận động kịch liệt trên giường.
“Suy nghĩ chuyện An Tuyết Lỵ đi, vợ chồng Ngô Nghi Linh cũng đi, vậy thì chỉ còn đại ca anh, nhưng cũng không thể vì vậy mà cho rằng anh ta là tội phạm.” Nàng nói.
“Đương nhiên.” Hắn đồng ý nói.
“Cho nên em nghĩ, còn muốn bắt tội phạm sao? Mọi người đi hết rồi thì bắt như thế nào, hay là quên đi. Đương nhiên, nếu từ nay về sau bình an vô sự thì thật tốt. Đối với anh luôn canh cánh trong lòng chuyện lần trước, hung thủ còn chưa tra được thì em liền không an tâm.” Cô thở dài nói.
Hắn ôn nhu hôn cô, phi thường hiểu biết tâm tình của cô.
“Em nói như kiểu đã nhận định hung thủ chính là đại ca của anh, bởi vì cũng chỉ có anh ta mới có liên quan tới chuyện năm ngoái.” Hắn thảo luận cùng với cô.
“Anh nhầm rồi, ngoài hắn ta còn có An Tuyết Lỵ.”
“Tuyết Lỵ? ô ấy không hiểu về xe cộ cũng không thể cắt đứt đai lưng.” Hắn lập tức lắc đầu.
“Em chưa nói là cô ta làm, nhưng cô ta có thể có liên quan cũng không biết chừng.”
“Ý của em là cô ấy xui người khác đi làm?”
“Cũng có thể là người nào đó chủ động làm vì cô ấy.” Cô nói với hắn.
Hoắc Duyên thong thả ngồi dậy, dựa vào đầu giường nghiêm túc suy nghĩ lời cô nói.
Quan Tử Ngâm cũng ngồi dậy theo nhưng không làm phiền hắn suy nghĩ mà chỉ im lặng chờ hắn mở miệng.
“Em muốn nói, nếu chuyện năm ngoái là do đại ca làm thì có thể anh ấy làm vì Tuyết Lỵ, vì anh đối xử không đúng với cô ấy sao?” Hắn nhìn cô, có chút đăm chiêu nói.
Cô gật gật đầu.
“Nếu đại ca thực sự thích Tuyết Lỵ thì mới được, nhưng nếu thích thì tại sao anh ta lại giới thiệu cô ấy cho anh?” Hoắc Duyên nghĩ không thông chỗ này.
“Có lẽ khi đó anh ta không nhận ra hoặc thấy anh hợp với An Tuyết Lỵ hơn anh ta, hoặc An Tuyết Lỵ ngay từ đầu chỉ thích anh mà không thích anh ta. Đáp án của vấn đề này chỉ có Đại ca của anh mới biết được.”
“Vì sao em cảm thấy đại ca thích Tuyết Lỵ?”
“Vì ——”
” Giác quan thứ sáu của nữ nhân hả, cái lý do trừu tượng đó đừng có nói.” Hắn nói trước.
Quan Tử Ngâm nghe vậy nhất thời nở nụ cười, nhịn không được liếc hắn một cái rồi mới mở miệng trả lời.
“Bởi vì em thấy với quan hệ của An Tuyết Lỵ và Hoắc gia hiện nay, dù đại ca anh có giao tình gì với cô ta thì cũng không thể tự tiện dẫn tới đây tìm anh ……….”
“Giao tình của bọn họ tốt lắm.” Hoắc Duyên nhịn không được ngắt lời.
“Mặc kệ tốt cỡ nào, anh ta có thể hỗ trợ nhưng không cần tự dẫn đi. Anh ta hẳn là biết rõ, ở đây có người của cha anh, nếu dẫn An Tuyết Lỵ tới đây thì cha anh sẽ biết, hậu quả thực khôn lường. Sao anh ta phải mạo hiểm làm cha anh tức giận để dẫn một ‘người bạn bình thường’ tới đây?”
Hoắc Duyên nghe cô nói liền nhíu mày. Hắn thực sự chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Nếu để cha biết đại ca và Tuyết Lỵ còn có liên lạc, còn đưa cô ta tới đây thì hậu quả không thể nào chỉ dùng hai chữ phẫn nộ để hình dung.
Đương nhiên, vì hiện tại có chút hoài nghi nên sẽ ít đi chút phẫn nộ nhưng sẽ không lượng thứ, hoài nghi và thành kiến sẽ sâu sắc thêm ngàn lần, đến lúc đó dù anh ấy có được chứng minh là vô tội vì cũng khó mà được trọng dụng trong Hoắc thị.
Nói cách khác, chuyện dẫn Tuyết Lỵ tới đây là một hành động tự hủy tương lai. Sao mình lại không nghĩ tới chuyện này chứ?
“Nghĩ thông suốt rồi?” Nhìn vẻ mặt hắn sáng tỏ, Quan Tử Ngâm khiêu mi hỏi.
“Tuy nghĩ nghĩ thông suốt nhưng vẫn cảm thấy khó tin, nếu đại ca thật sự thích Tuyết Lỵ, thậm chí không tiếc sát hại anh chỉ vì cô ta phải chịu khổ sở thì tại sao lại giới thiệu Tuyết Lỵ cho anh? Điểm này anh thực sự không nghĩ nổi.” Hoắc Duyên nhẹ nhàng mà lắc đầu.
“Muốn hỏi trực tiếp không?” Quan Tử Ngâm có chút đăm chiêu mở miệng hỏi.
Hoắc Duyên ngạc nhiên, trợn to hai mắt, còn tưởng rằng mình nghe lầm.
“Em nói gì?” Hắn hỏi cô.
“Em nói anh có muốn hỏi trực tiếp anh ta không?”
Hắn trừng mắt, trên mặt là loại biểu tình đầu em bị hỏng rồi sao.
Hoắc Duyên đang muốn mở miệng, thì di động vang lên, tiếng chuông đặc biệt làm biểu tình hắn trở nên nghiêm túc dị thường, hơn nữa còn lạnh lẽo.
Hắn xoay người, nhận điện thoại: “A lô?”
Quan Tử Ngâm không biết ai gọi điện thoại tới, vì sao khuya như vậy rồi còn gọi tới. Không đến một phút đồng hồ, đã nghe Hoắc Duyên nghiêm túc nói “Tôi biết rồi!” rồi dập điện thoại.
“Sao vậy? Là ai gọi tới?” Cô nhìn hắn chăm chú, quan tâm hỏi. Nhưng hắn không trả lời mà vẻ mặt khó hiểu nhìn cô: “Không phải em vừa nói muốn đi hỏi anh ta sao? Có cơ hồi rồi đấy.”
“Có ý gì?” Cô trừng mắt nhìn.
“Anh ta lại động thủ, hiện tại đang ở ga ra.” Hắn nói.
“Cái gì?” Cô không khỏi kinh ngạc kêu to.
” Đi thôi, chúng ta đi nghe một chút xem anh ta nói như thế nào.”
12h35p đêm, cả tòa thành Hoắc thị lại đèn đuốc sáng trưng.
Sân và phòng khách đều xuất hiện rất nhiều người, bọn họ hành động nhanh chóng, trầm mặc không nói, trang phục màu đen, hẳn là vệ sĩ chuyên nghiệp.
Ở đây nửa tháng mà Quan Tử Ngâm cũng không biết có nhiều vệ sĩ như vậy. Bình thường thì họ ở đâu thế?
Trong phòng khách, Hoắc Hào mặt không chút thay đổi ngồi trên ghế, bên cạnh có hai vệ sĩ trông coi.
Quan Tử Ngâm ngồi cách anh ta ít nhất ba thước, bên cạnh có hai người, để bảo vệ cô.
Về phần Hoắc Duyên, trầm mặc không nói gì đứng trước lò sưởi trong tường, mặc dù cực lực khống chế bản thân nhưng vẫn có thể nhìn ra hắn đang vô cùng căng thẳng.
Không khí trầm mặc.
Quan Tử Ngâm nhìn Hoắc Duyên có chút đau lòng. Không ngờ đã có tâm lý chuẩn bị nhưng khi chính mắt thấy Hoắc Hào chui vào dưới xe muốn phá hỏng thì hắn vẫn đau lòng.
“Vì sao?” Hắn đột nhiên trầm giọng hỏi, đánh vỡ sự trầm tĩnh.
Cô chuyển mắt nhìn Hoắc Hào, hắn ta vẫn im lặng như coi thường sự sống chết.
” Trả lời tôi, tại sao?” Hoắc Duyên lại mở miệng ra lệnh.
Hoắc Hào vẫn trầm mặc như cũ.
” Trả lời tôi vì sao?” Rốt cuộc không khống chế được rống lên “Tôi đắc tội gì với anh? Cha đối xử không tốt sao? Hoắc gia làm gì sai sao? Sao anh phải làm thế? Vì sao cứ muốn đẩy tôi vào chỗ chết? Vì sao?”
” Duyên.” Không ngờ hắn kích động như thế, Quan Tử Ngâm phút chốc kêu lên, đầy lo lắng.
Cô giống như giúp hắn sắp xếp lại cảm xúc.
Hoắc Duyên bỗng nhiên cả người cứng đờ, hắn dùng lực hít sâu mấy lần rồi nhanh chóng tìm về tự chủ, tỉnh táo lại. Nhưng sự phẫn nộ vẫn còn đang bốc cao nên chỉ có thể ngậm miệng để đề phòng lại nổi xung một lần nữa.
Quan Tử Ngâm nhìn hắn, đỡ lo lắng hơn.
Nếu Hoắc Hào không chịu trả lời điều hắn hỏi thì để cô.
“Hôm đó người đẩy tôi là An Tuyết Lỵ đúng không?” Cô nhìn chằm chằm Hoắc Hào, thong thả mở miệng hỏi.
Lời dạo đầu bất ngờ làm Hoắc Duyên nhịn không được nhíu mày, lại làm cho Hoắc Hào vốn trầm mặc không nói lập tức biến sắc, mở miệng.
“Không phải, là tôi.”
“Không phải anh, là cô ta.”
“Không phải cô ấy.”
“Là cô ta.”
” Quan Tử Ngâm ——” Hoắc Hào đột nhiên đứng bật dậy, nhưng bị hai vệ sĩ ấn lại ngồi trên sô pha.
“Sao anh phải kích động như vậy? Tôi chỉ nói hung thủ là An Tuyết Lỵ cũng không phải anh.” Quan Tử Ngâm ngữ khí hồn nhiên, phép khích tướng dường như có hữu dụng.
“Tôi nói rồi, người đẩy cô là tôi, không phải cô ấy!”
“Vậy thật kỳ quái, làm gì có ai muốn nhận mình là hung thủ chứ?” Quan Tử Ngâm biểu tình quay đầu hỏi Hoắc Duyên, rồi như hiểu ra quay đầu lại kêu lên: “A, tôi biết rồi! Hẳn là An Tuyết Lỵ cho anhcái gì đó, như là kết giao cùng anh hay lên giường gì đó, nên anh nhận thay cô ta đi?”
“Cô đừng có vũ nhục cô ấy!” Hoắc Hào rốt cuộc không ngăn chặn được phẫn nộ, người bật mạnh dậy như muốn lao đến đánh chết cô.
Đương nhiên, vệ sĩ lập tức ngăn lại, cưỡng ép hắn ta ngồi lại ghế, rồi không buông tay nữa.
” Tử Ngâm nói đúng, anh quả nhiên là thích Tuyết Lỵ.” Hoắc Duyên đột nhiên mở miệng nói.
Hoắc Hào thân thể trong nháy mắt cứng ngắc.
“Nhưng tôi không nghĩ nổi nếu anh đã không tiếc giết người anh em lớn lên từ nhỏ này chỉ vì muốn cô ta hết giận, thích như vậy sao lại giới thiệu cho cho tôi?”
Hoắc Hào thong thả nhắm mắt lại, làm cho người ta có loại cảm giác không thể cứu vãn.
” Bởi vì cô ấy thích cậu?” Hắn trầm mặc một lát mới trả lời, trong thanh âm tràn ngập chua sót và tự giễu.
“Dù thế thì anh cũng không nên làm vậy, nếu cô ấy trở thành em dâu mình thì không phải càng thống khổ sao?” Quan Tử Ngâm nhịn không được hỏi hắn.
” Chỉ cần cô ấy hạnh phúc là đủ rồi.”
“Cho nên, vì muốn nàng hạnh phúc mà anh sát hại anh em? Vì sao vì một người không yêu mình mà làm thế, anh điên sao?” Tuy rằng đã nghĩ nhưng cô vẫn thấy khó tin.
“Tôi không phải chưa cho cậu cơ hội.” Hoắc Hào đột nhiên nhìn về phía Hoắc Duyên nói.
“Cơ hội gì?” Hắn chỉ cảm thấy khó hiểu.
“Tôi đã nói rất nhiều, bộ dáng Tuyết Lỵ thoạt nhìn có chút không bình thường, cũng nói rất nhiều là cô ấy khóc, còn hỏi hai người xảy ra chuyện gì nhưng cậu lại chỉ luôn nói ‘Em biết’ ‘ Không có việc gì’ sau đó cô ấy không vui vẻ nữa, thậm chí còn vì hấp dẫn sự chú ý của cậu mà tự phá hoại bản thân.” Hoắc Hào oán hận nhắc nhở hắn.
Hoắc Duyên nhíu mày hồi tưởng. Cảm giác giống như từng có chuyện như thế thật nhưng mà ………..
“Từ đầu tôi đã nói bản thân bận nhiều việc, cô ấy nói có thể thông cảm. Tôi không hiểu nổi, sao lúc kết giao có thẻ thông cảm, đính hôn xong lại không thể?”
“Cậu vốn không yêu cô ấy!”
“Tôi thừa nhận nhưng ít nhất cũng có cảm tình nên mới cầu hôn. Tôi cũng chưa từng lừa gạt nói yêu cô ấy.”
“Cô ấy nghĩ cậu sẽ thay đổi nhưng cậu lại làm cô ấy thất vọng thêm lần nữa.”
“Cho nên đó là lỗi của tôi?”
“Không phải lỗi của cậu nhưng cũng nên chịu chút trách nhiệm.” Quan Tử Ngâm đột nhiên nói.
Hoắc Duyên nhịn không được nhíu nhíu mày.
” Hoắc Duyên mặc dù có sai, nhưng tội không đáng chết.” Nàng quay đầu lạnh lùng nói với Hoắc Hào: “Anh làm vậy là quá không xứng đáng với lương tâm chính mình, với Hoắc gia. Nếu Hoắc Duyên thật sự chết, anh vui không? An Tuyết Lỵ có hạnh phúc không?” Thanh âm của cô càng lúc càng lớn, càng lúc càng giận “Anh chỉ muốn đoạt người yêu thôi, đồ tiểu nhân đê tiện!”
” Hắc, bảo bối!” Hoắc Duyên đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, ôm lấy cô rồi trấn an cảm xúc của cô, không cần tức giận.
Nhưng Quan Tử Ngâm thực sự tức giận, nghĩ đến vết thương trên người Hoắc Duyên và nghĩ hắn thiếu chút nữa thì mất mạng, cả người liền tràn ngập bạo lực, muốn tên kia nợ máu phải trả bằng máu!
“Anh chờ An Tuyết Lỵ trong tù đi, tôi nhất định đưa hai người đến ở cạnh nhau.” Nàng nhìn Hoắc Hào, ngữ khí lạnh như băng.
Hoắc Hào lập tức phát cuồng, kịch liệt từ chối đứng lên, lại bị hai vệ sĩ kia gắt gao kiềm hãm.
“Cô ấy không làm gì sai, cô không thể làm vậy!” Hắn giận dữ hét.
“Cô ta đẩy tôi.”
” Không phải, là tôi.”
“Tôi có chứng cớ là cô ta đẩy.”
” Không, cô không có.”
“Đến giờ anh còn không hiểu là Hoắc Duyên đã lắp máy quay khắp nơi sao, mọi hành động của hai người đều được biết rõ.” Đây là lời nói dối nhưng hắn cũng không biết.
Hoắc Hào kinh hãi, mặt mũi trắng bệch.
“Kẻ đẩy tôi là An Tuyết Lỵ.” Quan Tử Ngâm lớn tiếng khẳng định, mà lần này hắn đã không còn sức để phản bác.
Nhìn thế này thì cô nói đúng rồi.
Về phần An Tuyết Lỵ vì sao làm thế thì quá rõ, vì cô ta vẫn yêu Hoắc Duyên, ngoại tình chỉ vì muốn được hắn chú ý không ngờ lại có mang nên phải hủy hôn ước.
Lúc đầu cô ta muốn Hoắc Hào đưa tới đây vì muốn vãn hồi mọi chuyện nhưng không ngờ lại có thêm một nữ nhân mà người đó lại được Hoắc Duyên đối xử vô cùng tốt.
Nghĩ vậy, nếu cô là là An Tuyết Lỵ, cũng sẽ nhịn không được mà động thủ.
Nữ nhân nha, đụng đến tình yêu thì sẽ đánh mất lý trí, thật sự là đáng thương.
“Tôi vừa rồi nói có chứng cớ là lừa gạt anh thôi, tôi sẽ không tố xáo An Tuyết Lỵ, yên tâm đi.” Cô nói với Hoắc Hào.
Không ngờ cô sẽ nói vậy, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn, trên mặt là hoài nghi và không tin.
“Chúng ta trở về phòng ngủ được không? Em thấy mệt quá.” Không muốn nhiều lời, Quan Tử Ngâm quay đầu hỏi Hoắc Duyên.
Hắn mặt không chút thay đổi nhìn Hoắc Hào, một lúc sau, mới quay đầu gật gật đầu: “Ừ!”
Trước khi đi, hắn dặn dò vệ sĩ tạm thời nhốt anh ta.
Sau đó, hai người bọn họ cùng nhau đi lên lầu hai.