Sáng thứ hai đã xảy ra một tai nạn thương tâm chấn động cả nước, động đất cấp 7. Thành phố S tuy cách xa nhưng cũng có ít chấn động. Bởi vì tối hôm trước ŧıểυ Mạch có cuộc giải phẫu, sau nửa đêm cảm thấy uể oải chưa từng có, thậm chí không có sức lực lái xe về nhà. Động đất xảy ra lúc cô đang ở phòng nghỉ bác sĩ, chuyện ban sáng như thế khiến cho cô cực kỳ đau lòng, nhưng lạ là phẫu thuật xong cô rất nhanh đi vào giấc ngủ, đau lòng đến tận cùng là mệt mỏi. Trong lúc mờ mịt ngủ cảm giác được giường rung rung nhẹ, một nữ bác sĩ trên giường khác đang nghỉ ngơi liền hô lên một tiếng:
“A, động đất!!”
ŧıểυ Mạch ngẩn ra, sau khi phản ứng, mặc áo blue trắng vào, giày cũng không thèm mang, theo bản năng chạy đến khu nội trú khoa nɠɵạı. Vừa chạy tới cửa, ŧıểυ Mạch mới ý thức được mình đang làm cái gì. Quên đi, đến cũng đến rồi, đừng kiêu ngạo nữa, ŧıểυ Mạch đẩy cửa vào.
“Lập Hành, không sao chứ, vừa mới xảy ra động đất…”
ŧıểυ Trương đi mua thức ăn sáng, Lập Hành đang nằm một mình trên giường. Nghe được tiếng của ŧıểυ Mạch, anh lấy làm hoảng sợ. Anh cho rằng, trải qua chuyện hôm qua, ŧıểυ Mạch nhất định đã tổn thương sâu sắc, cũng sẽ không đến nữa.
“Không có việc gì, động đất không rõ ràng”.
Lập Hành nhàn nhạt nói, che giấu tâm trạng đang sôi trào kinh ngạc cùng chua xót.
“À, rất tốt. ŧıểυ Trương đâu?”
“Đi mua bữa sáng rồi”.
“Vậy em đợi anh ta về rồi đi”.
ŧıểυ Mạch ngồi lên ghế cạnh giường, gục đầu xuống không nói gì.
Lập Hành cũng không nói thêm gì, quay đầu nhắm mắt lại. Không nên lưu luyến sự dịu dàng của cô, cô gái như thế, xứng đáng ở cạnh một người tốt hơn, mà mình, thân thể khiếm khuyết này, chỉ sẽ mang lại cho cô khó khăn và mệt mỏi thôi.
Lúc ŧıểυ Trương trở lại, hai người đều trầm mặc. ŧıểυ Mạch thấy ŧıểυ Trương đến, đứng lên, bình tĩnh nói một câu:
“Chăm sóc anh ấy tốt nha, tôi đi đây”.
Rời đi khỏi phòng bệnh, lái xe về nhà, cô liền đến phòng tắm. Thời điểm nước nóng chảy từ trên đầu xuống, nước mắt nhịn suốt đêm cũng lăn xuống. Bốn năm chờ đợi, bốn năm tìm kiếm, cuối cùng đã có kết quả. Hôm qua, ánh sáng từ chiếc nhẫn trên tay Hạ Vi hóa thành mũi tên phóng vào cô, vạn tiễn xuyên tâm. Lập Hành, nếu như đây chính là kết quả anh muốn, em sẽ buông tay.
Trốn vào chăn mơ màng ngủ.
“Nhớ nhung là sẽ đau khổ…”
Chuông điện thoại vang lên, ŧıểυ Mạch nhìn đồng hồ, đã hơn 3 giờ chiều. Nhận điện thoại, giọng Lý Lộ Lộ oang oang truyền đến:
“ŧıểυ Mạch, cậu mau đến bệnh viện một chút đi”.
ŧıểυ Mạch phản ứng tự nhiên do Lập Hành xảy ra chuyện, lập tức lo lắng hỏi:
“Lập Hành làm sao vậy?”
“Trong lòng cậu cái gì cũng Phương Lập Hành hết, cái tên Phương Lập Hành kia không có việc gì, mình tìm cậu giúp mình khuyên nhủ Tiêu Triển Bằng. Bệnh viện tổ chức đi viện trợ nơi xảy ra động đất, anh ấy muốn ghi danh, nói thế nào cũng không được, tức chết mình rồi, cậu nói với hắn giúp mình một chút nha”.
Tiêu Triển Bằng là bạn trai Lộ Lộ, là bác sĩ số một khoa gây tê.
Vừa nghe không phải Lập Hành xảy ra chuyện, ŧıểυ Mạch liền tỉnh táo lại.
“Cậu nói bệnh viện tổ chức đi cứu trợ động đất?”
“Ừ, cậu không thấy tin trên mạng à, sáng sớm có động đất cấp 7. Hiện tại bên kia nói lực lượng bác sĩ không đủ, mỗi bệnh viện thành phố S phải cử người đi viện trợ”.
Sáng sớm bản thân còn khổ sở, ŧıểυ Mạch thật đúng là không biết bên ngoài xảy ra chuyện lớn như vậy:
“Được, cậu đợi một chút, mình tới liền”.
Vội vã lên mạng xem tin tức một chút, mặc dù so với động đất 512 Tứ Xuyên năm đó thì không bằng nhưng mà ở đó tương đối thiếu thốn, cứu viện quả khó khăn. Năm động đất Tứ Xuyên ŧıểυ Mạch còn chưa tốt nghiệp, lúc này đây, cô quyết định đi cứu viện, làm công việc của bác sĩ, cứu người. Từ đáy lòng mà nói, cô thật sự cần phải tạm thời rời khỏi, làm chút chuyện có ý nghĩa, để công việc bận rộn, tránh khỏi đem mình thành cái dạng bị chồng ruồng bỏ.
Đến bệnh viện, thấy đại sảnh bệnh viện dán thông báo, khuyến khích bác sĩ tự nguyện báo danh tham gia cứu việc. Bệnh viện cần 2 bác sĩ khoa nɠɵạı, một bác sĩ gây tê, một bác sĩ khoa nội, một bác sĩ khoa truyền nhiễm. ŧıểυ Mạch liền chạy đến phòng làm việc, ở cửa gặp ngay Lý Lộ Lộ đang đi ra.
“A, ŧıểυ Mạch, cậu tới rồi, nhanh một chút, đi với mình đến chỗ ghi danh, Triển Bằng đi rồi, chúng ta phải nhanh hơn chút đến ngăn anh ấy lại”.
Lý Lộ Lộ hấp tấp kéo ŧıểυ Mạch đi.
“Cậu nói cũng vô ích, mình nói có lợi gì?”
“Nhiều người có hiệu quả hơn, làm cho anh ấy bao phủ bởi đại dương mênh mông của quần chúng nhân dân đấu tranh”.
Đó là phong cách điển hình của Lý Lộ Lộ.
ŧıểυ Mạch thiếu chút nữa cười phun ra, quần chúng đấu tranh cái gì, có cần toàn bộ bệnh viện cùng nhau ngăn Tiêu Triển Bằng lại?
“Lộ Lộ, cậu ngày càng có khí phách, Tiêu Triển Bằng nhà cậu tuyệt đối không phải là đối thủ của cậu. Nhưng mà cậu yên tâm, không cần quần chúng nhân dân, một mình mình, chắc chắn sẽ có thể ngăn cản anh ta, cậu chỉ cần nhìn thôi”.
Lộ Lộ hoang mang liếc nhìn ŧıểυ Mạch, ŧıểυ Mạch nhìn cô cười cười thần bí. Hai người chạy đến chỗ trước cửa ghi danh cản Tiêu Triển Bằng lại:
“Triển Bằng, anh chờ chút, ŧıểυ Mạch có chuyện muốn nói với anh”.
Lý Lộ Lộ trực tiếp đẩy ŧıểυ Mạch ra ngoài. Tiêu Triển Bằng nghi ngờ nhìn ŧıểυ Mạch cùng Lộ Lộ:
“ŧıểυ Mạch muốn nói khuyên anh?”
ŧıểυ Mạch vội vàng khoát tay:
“Không phải, không phải, anh đừng hiểu lầm. Thật ra em cảm thấy viện trợ lần này rất có ý nghĩa, đều là đồng bào cả nước, gặp phải tai ương rất cần sự trợ giúp. Chuyện này em đặc biệt ủng hộ anh”.
Tiêu Triển Bằng giật mình, ŧıểυ Mạch yên lặng thừa nhận còn Lý Lộ Lộ ở sau lưng hung hăng bóp lấy tay cô.
“Nhưng mà”.
ŧıểυ Mạch liền đổi đề tài, rất nghiêm túc nói:
“Một việc ý nghĩa như thế, em đã sớm rất muốn làm, thời điểm động đất Tứ Xuyên em chưa tốt nghiệp, cảm thấy rất áy náy. Nên lần này, em quyết định báo danh tham gia cứu viện, thực hiện thiên chức của bác sĩ là cứu người”.
Ánh mắt ŧıểυ Mạch vừa chân thành, vừa kiên định, hai người kia đã ngây ngốc hoàn toàn.
“Cho nên”.
ŧıểυ Mạch tổng kết lại:
“Chỉ cần một bác sĩ gây tê, người nào cướp vị trí này của em, em liền liều mạng nha”.
Ưỡn ngực, giơ giơ quả đấm nhỏ, hai người kia hoảng sợ, ánh mắt nhìn vào chỗ ghi danh.
“Ai da mẹ ơi, đây không phải là việc này chưa xong việc khác đã tới sao?”
Lý Lộ Lộ phản ứng đầu tiên, chạy vào chuẩn bị kéo ŧıểυ Mạch. Tiêu Triển Bằng lắc đầu, tại sao chuyện gì cũng có cạnh tranh thế này?
Thời khắc Lộ Lộ đến kéo ŧıểυ Mạch, ŧıểυ Mạch đã nói rõ ý nguyện kiên định của mình, người phụ trách ghi danh là một bác gái tầm 50 tuổi ôn hòa, hiện tại bà đã hoàn toàn bị tinh thần nhiệt tình cùng tấm lòng hy sinh dâng hiến của ŧıểυ Mạch làm cảm động, ánh mắt xúc động tràn nước mắt nói:
“Bao nhiêu năm qua cô chưa từng nghe đến tinh thần chủ nghĩa yêu nước cùng hy sinh dâng hiến, cháu nói thật quá tốt, cô ủng hộ cháu”.
Lộ Lộ lớn giọng rống lên:
“Ngừng lại, cháu muốn nói với cô ấy hai câu trước đã”.
Kéo ŧıểυ Mạch qua, Lộ Lộ lo lắng nói:
“ŧıểυ Mạch, cậu bị ngốc à, chỗ kia rất nguy hiểm, một cô gái như cậu xông tới làm gì?”
ŧıểυ Mạch bình tĩnh vỗ vỗ bả vai Lộ Lộ:
“Lộ Lộ, mình phải đi. Chúng ta là bác sĩ, mình nên đến bên cạnh bệnh nhân mới đúng. Hơn nữa, hiện tại mình rất cần rời khỏi đây, làm chút gì đó, nếu không mình sẽ điên mất”.
Cúi đầu, nói khẽ vào tai Lộ Lộ:
“Lập Hành… đính hôn rồi”.
Lộ Lộ ngẩn ra, vành mắt ửng đỏ:
“Tên khốn này! ŧıểυ Mạch…”
“Lộ Lộ, mình sẽ chú ý an toàn, mình cam đoan sẽ bình an trở về, được không? Mình thực sự phải đi”.
Lộ Lộ thở dài một hơi, nói thật nhỏ:
“Cô gái ngốc”.
ŧıểυ Mạch vừa trở lại phòng làm việc, ngồi xuống, Giang Hoán liền chạy vào:
“ŧıểυ Mạch, nghe nói em muốn đi cứu viện, cái nha đầu này…”
ŧıểυ Mạch ngắt lời:
“Giang Hoán, em phải đi, em đã quyết định”.
Giang Hoán sửng sốt nhìn cô một chút, sau đó nở nụ cười:
“Tốt, được nha”.
Nói xong xoay người đi. Mãi đến thời điểm xuất phát, thấy Giang Hoán mang hành trang, ŧıểυ Mạch mới hiểu được “Được nha” của anh ấy là ý gì.
Hai ngày sau là cuối tuần, bệnh viện thông báo, thành viện đội cứu trợ hôm nay được nghỉ một ngày, xử lý tốt việc cá nhân, sáng sớm mai tập hợp ở sân bay.
Bởi vì… hai ngày nay liên tục mất ngủ, cả người Lập Hành cực kỳ mệt mỏi, tối thứ sáu ăn cơm xong khó đi ngủ sớm. Bên ngoài ánh trăng mờ ảo, dường như có cảm giác mùi hương thơm mát của ŧıểυ Mạch đang ở cạnh. Một bàn tay lành lạnh nhỏ bé yếu ớt xoa xoa gò má anh, dịu dàng mà lưu luyến. Giọng của cô rất nhẹ, như có như không.
“Lập Hành, anh phải nhanh khỏe lại. Nghe nói gần đây anh hồi phục rất tốt, tiếp tục nỗ lực nha! Hạ Vi rất tốt, em thấy được cô ấy rất yêu anh, em muốn anh hạnh phúc, trên thế giới này không có người này đáng được hạnh phúc hơn anh. Đây là nút dây bình an em tặng anh, mong anh vĩnh viễn bình an, hạnh phúc, chàng trai của em”.
Một đôi môi mềm mại mang theo hơi thở trong veo, nhẹ nhàng đặt lên môi anh, rất nhẹ cũng rất triền miên, mang theo tình cảm vô hạn, sau đó bên môi tràn ra tiếng thở dài, nhẹ nhàng rời khỏi.
Sáng sớm Lập Hành tỉnh lại, nhớ lại cảnh trong mơ hư hư thực thực hôm qua. Lại phát hiện bên gối đặt một nút dây bình an. Đem nút thắt nắm chặt ở lòng bàn tay, đặt lên ngực. Thì ra, cô thực ra đã tới. Nhớ tới lời cô nói hôm qua, cô thực sự từ bỏ sao? Không biết tại sao, nɠɵạı trừ thất vọng mất mát, còn có chút lo lắng.
Sáng chủ nhật, ŧıểυ Mạch thu dọn đồ đạc, bỏ ít quần áo vào balo, cơ bản toàn là áo T-shirt và quần jean, còn có ít thuốc. Nghĩ là lần này đi là giúp người khác, không thể gây thêm phiền toái, nên trước tiên phải chăm sóc bản thân thật tốt, cho nên ŧıểυ Mạch cũng chuẩn bị mọi thứ tương đối đầy đủ. Đi tới cửa, quay đầu lại nhìn quanh nhà một chút, xoay người đi nhanh xuống lầu, bắt taxi đến thẳng sân bay.
Mỗi bệnh viện đi cứu trợ đều thống nhất tập trung ở sân bay, sau đó lên chuyên cơ đi cứu trợ. Ở sân bay nhìn thấy Giang Hoán cầm hành lý, ŧıểυ Mạch giật mình mở to mắt nhìn. Tùy ý xoa tóc ŧıểυ Mạch, Giang Hoán nhàn nhã nói một câu:
“Thế nào, em được hy sinh dâng hiến, còn anh không được à?”
Trong lòng biết anh làm vậy có lẽ có liên hệ với mình, ŧıểυ Mạch cúi đầu, mắt ửng đỏ, gần đây cô thực sự ngày càng thích khóc rồi, không khống chế được.
Lúc máy bay hạ cánh, bên ngoài mưa nhỏ lả tả. ŧıểυ Mạch cảm thấy mình thật may mắn có dự tính trước, có mang theo áo khoác chống nước. Bởi vì động đất, lực lượng chữa bệnh thiếu nghiêm trọng, động đất đã qua hai ngày rồi, nơi xa một chút cũng không có đội cứu trợ. Thành phố S cách tâm động đất rất xa, ảnh hưởng cũng nhỏ, nhưng ŧıểυ Mạch thấy trên tivi thì tình huống ở đây rất nghiêm trọng. Đến trung tâm chỉ huy sau động đất, ŧıểυ Mạch liền muốn xung phong đến khu xa xôi chữa bệnh. Bởi vì cô là phận con gái, nhân viên chỉ huy địa phương khuyên cô ở lại tương đối an toàn, ở đây hỗ trợ một chút. ŧıểυ Mạch kiên trì muốn đi, bất đắc dĩ, Giang Hoán quyết định cùng cô đến khu xa hơn chữa bệnh. Bọn họ ở trung tâm chỉ huy sắp xếp một chút rồi nhóm 12 người cùng chạy tới vùng núi xa xôi.
Từ sau đêm ŧıểυ Mạch xuất hiện, nói những lời này, sau đó hôn chia tay anh, Lập Hành không gặp qua ŧıểυ Mạch. Không ngừng tự nói với mình, cô bỏ qua, đây chẳng phải là điều mình muốn sao? Nhưng mà, chỉ cần nghe thấy tiếng động ngoài hành lang, anh sẽ không kiềm chế được tỉ mỉ nghe, sau đó là không khống chế được thất vọng. Tự giễu mình, mình thật là một người mâu thuẫn. Có lẽ như vậy là tốt nhất rồi! Cho cô tự do, cho cô tìm hạnh phúc. Nhưng mà, vừa nghĩ tới tương lai cô không liên quan gì đến mình, sẽ có người đàn ông khác vuốt mái tóc dài của cô, sẽ có người đàn ông khác dắt tay cô đi trên thảm đỏ, sẽ có người đàn ông khác ôm cô vào ngực, trái tim Lập Hành như có bánh xe nghiền qua, vỡ thành từng mảnh vụn.
Ba ngày sau, Lập Hành được cắt chỉ để xuất viện, sáng sớm Lập Ngôn liền chạy tới bệnh viện.
“Anh”.
Lập Ngôn đẩy cửa vào, Lập Hành liền phấn khởi nhìn, nhìn thấy cậu trong phút chốc chợt ảm đạm. Lập Ngôn nói trong lòng:
“Ai cũng thấy được anh đang trông chờ người nào, chỉ có anh giả vờ không biết”.
Múc cháo thịt nạc ra chén bưng cho anh ấy.
“Anh, anh ăn nhiều một chút nha! Cháo này em nấu cả đêm, mùi vị rất ngon. Anh xem anh mấy ngày nay gầy đi rồi”.
Từ khi cô không đến, Lập Hành mất đi chút thịt thời gian trước được cô bồi bổ. Người nào ăn không ngon, ngủ không được đều không chịu nói, huống chi cơ thể của anh thế này? Vốn định gọi điện cho chị ŧıểυ Mạch rằng anh trai hôm nay cắt chỉ, xuất viện nhưng điện thoại không gọi được, có lẽ không muốn nhận, không muốn liên quan đến anh trai nữa ư?
Không muốn để cho em trai lo lắng cho mình, mặc dù không muốn ăn, Lập Hành vẫn miễn cưỡng ăn cháo. Lại nghĩ tới ngày đó mình nói Hạ Vi hiểu khẩu vị của anh, người khác làm anh ăn không quen, cô ấy nhất định rất đau lòng? Nghĩ đến ngày đó khuôn mặt nhỏ nhắn của cô từng chút trắng bệch, Lập Hành lại thấy lòng đau đớn.
Buổi sáng, bác sĩ đến cắt chỉ. Lập Hành không nghĩ đến trước đây Giang Hoán phụ trách sao, bây giờ lại là chủ nhiệm Triệu Hồng Lôi đích thân đến. Lại nói tiếp, mấy ngày nay cũng không thấy Giang Hoán, không biết có phải họ đang ở cùng nhau không, Lập Hành còn suy nghĩ miên man.
Lập Ngôn đoán được tâm tư của anh trai, dường như rất tùy tiện hỏi một câu:
“Chủ nhiệm Triệu, cô tự mình cắt chỉ, không phải thông thường đều là bác sĩ Giang sao?”
Triệu Hồng Lôi im lặng cẩn thận nhìn vết thương, khử trùng, cẩn thận tháo chỉ khâu, động tác nhẹ nhàng.
Mãi đến khi hoàn thành hết động tác, Triệu Hồng Lôi mới ngẩng đầu nhìn Lập Ngôn, đuôi mắt lướt qua người trên giường bệnh, nhàn nhạt nói:
“Bác sĩ Giang và bác sĩ Lâm đi cứu viện động đất rồi, đều đã đi mấy ngày. Bác sĩ Lâm trước khi đi đã nhờ tôi tới cắt chỉ, dựa vào nhờ vả này tôi mới đến”.
Trên giường, thân thể bệnh nhân quả nhiên chấn động.
“Bác sĩ Lâm?”
Lập Ngôn hỏi.
“Đúng vậy, Lâm ŧıểυ Mạch. Con bé kia quá bướng bỉnh, bác sĩ tham gia cứu viện toàn là nam, con bé là con gái cũng muốn đi, người nào ngăn cản cũng không được, đi địa phương có gì tốt, nguy hiểm như vậy”.
Triệu Hồng Lôi lắc đầu xoay người đi ra.
Cách mấy giây, người trên giường mới phản ứng được:
“Lập Ngôn, cô ấy nói gì, cái gì cứu trợ”.
Âm thanh yếu ớt, đúng là hoảng sợ chưa từng có.
“Anh, cô ấy nói chị ŧıểυ Mạch tham gia cứu trợ động đất, đã đi mấy ngày. Thảo nào mấy ngày nay gọi điện thoại…”
Lời còn chưa dứt, người trên giường hai mắt ửng đỏ, hai tay nắm chặt thành giường, thân thể hướng về Lập Ngôn, nhìn vào mắt Lập Ngôn lo âu hỏi:
“Cô ấy không có việc gì, đúng không?”
Hình như chỉ muốn Lập Ngôn gật đầu, cô sẽ thực sự không có chuyện gì.
Lập Ngôn bất đắc dĩ, chỉ có thể nói:
“Chị ấy là nữ, công tác nguy hiểm sẽ không sắp xếp cho chị ấy, anh đừng quá lo lắng”.
Lập Hành mệt lả, nằm ngửa xuống giường, mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm trần nhà kinh ngạc ngơ ngẩn.