Sáng mùng 7, hai người lên máy bay trở lại thành phố S, Lập Ngôn lái xe ŧıểυ Mạch đón bọn họ về. Thẩm Điền ở nhà, làm cơm chuẩn bị. Mặc dù là 4 món ăn và 1 món canh đơn giản, vẫn làm ŧıểυ Mạch ngạc nhiên không nhỏ. Xem ra, phụ nữ có tình cảm chân thực, nguyện ý vì yêu mà thay đổi, cô như vậy, Thẩm Điền cũng vậy. Thẩm Điền đỏ mặt:
“Đơn giản là món ăn bình thường, làm không tốt, chị ŧıểυ Mạch đừng cười em”.
ŧıểυ Mạch cười nói:
“Nhìn rất tốt, để xem ai dám cười em, chị liền thu thập người đó”.
Mấy người thay quần áo, ngồi xuống ăn. Món ăn quả thực bình thường, hoa tỏi xào không ngon miệng, đậu phụ xào hơi già, gà hầm cách thủy cùng ngân hạnh ăn tạm được, chính là nước súp hơi ít, dưa chuột trộn hơi mặn. Bất quá nhìn chung mà nói, dù sao vẫn có thể ăn. ŧıểυ Mạch cổ vũ cô, lần đầu tiên làm như vậy, đã rất ngon. Thẩm Điền đỏ mặt nói, không phải lần đầu, đã là mấy ngày. Lập Ngôn rốt cục nhịn không được chợt cười, bảo chị ŧıểυ Mạch, chị không nhìn ra em gầy đi sao? Đó chính là do mấy ngày nay thử nghiệm món ăn, em thành công giảm cân. Mấy người liền nở nụ cười, ngay cả Thẩm Điền cũng không nhịn được.
Ăn cơm chiều xong, mọi người ngồi trên salon nói chuyện phiếm. Mắt Lập Ngôn rạng rỡ nói:
“Anh, anh nói một chút, anh giải quyết chuyện ba mẹ chị ŧıểυ Mạch thế nào, em cũng học một ít, em còn phải đến Điền gia nữa”.
“Cái gì giải quyết chứ, chỉ là bộ dạng anh trai em như vậy, còn thiếu một chân, có thể làm ai được. Là ba mẹ cô ấy là người cực kỳ tốt, mấu chốt là đặc biệt thương cô ấy, thái độ cô ấy lại kiên quyết, bằng không, sao có thể dễ dàng như vậy”.
Lập Hành nhàn nhạt nói.
“Đừng nghe anh em nói, họ không đặc biệt thương chị. Kỳ thực đến một hôm, mẹ chị đã hoàn toàn ngã về phía anh ấy, mở miệng một tiếng liền là Lập Hành thích gì, Lập Hành mặc size quần áo gì, trên cơ bản chị đã bị bỏ quên”.
ŧıểυ Mạch cười đùa nói.
“Anh, anh lợi hại như vậy sao?”
“Nhưng thật ra là vì dì đặc biệt lương thiện, bắt đầu còn có chút xa lánh, sau lại, thời điểm đêm 30 làm sủi cảo, anh nói sau khi mẹ qua đời, anh đã không cùng người nhà đón năm mới rồi, anh rất hạnh phúc, mắt dì liền ửng đỏ, sau đó lại đối với anh cực kỳ tốt. Em xem, đó có phải là lương thiện và mềm lòng sao?”
Lập Hành nói, giọng run rẩy, cảm động.
“Em mềm lòng cũng là khuyết điểm kế thừa từ mẹ, bà còn mềm lòng hơn cả em”.
ŧıểυ Mạch cười, ánh mắt hai người quấn quít, hạnh phúc thỏa mãn.
Một ngày tháng tư, ŧıểυ Mạch vừa xong một ca giải phẫu, trở lại phòng làm việc, Lý Lộ Lộ thần bí đem cô kéo qua một bên:
“ŧıểυ Mạch, mình… Triển Khai Bằng… chúng mình muốn kết hôn rồi”.
“Cái gì, thật sao? Tốt quá!”
ŧıểυ Mạch vui vẻ ôm lấy Lộ Lộ.
“Lộ Lộ chúng ta phải gả rồi, haha”.
“Cậu thật cao hứng, thật giống như mình rất khó gả”.
Lý Lộ Lộ rõ ràng rất vui vẻ, còn làm ra vẻ, gả cho Tiêu Triển Bằng là do hắn cho phúc.
Hai người phụ nữ thì thầm to nhỏ, thảo luận việc kết hôn.
“Vì sao lại vội vã như vậy, muốn kết hôn ngày 1/5, không còn lại mấy ngày. Chuẩn bị gì gì đó, có kịp không?”
Lý Lộ Lộ nói:
“Còn không phải là tại Tiêu Triển Bằng sao”.
ŧıểυ Mạch nghi ngờ nhìn cô, tại Tiêu Triển Bằng? A, lẽ nào? Ánh mắt ŧıểυ Mạch hướng lên bụng cô ấy, đảo quanh. Lý Lộ Lộ theo ánh mắt của cô nhìn sang:
“A, ŧıểυ Mạch, cậu nghĩ bậy bạ gì đó?”
“Là Triển Bằng thúc giục kết hôn, nói là tìm người coi ngày, sang năm kết hôn không tốt, mà tốt nhất là ngày 1/5 rồi. Sao có thể mê tín như vậy?”
Lý Lộ Lộ dậm chân nói. ŧıểυ Mạch suy nghĩ một chút, thời gian này không nhiều lắm, phải nhanh chóng chuẩn bị lễ vật cho cô ấy.
ŧıểυ Mạch tan tầm về nhà, mở cửa vào, không ngờ chính là, Lập Hành đã ở nhà, hơn nữa còn đang xem chương trình bóng rổ. ŧıểυ Mạch biết Lập Hành đánh bóng rổ rất tốt, năm đó cô từng nhìn thấy anh chơi bóng rổ. Động tác ném rổ của anh rất đẹp, là loại cảm giác tự tin, tự do. Nhưng mà, gặp lại, chân của anh đã xảy ra chuyện. Từ đó về sau, theo bản năng, hai người đều không nhắc tới loại bóng rổ này. Cho dù lần trước đi D đại, hai người cũng không đi đến sân bóng rổ. Ngày hôm nay, anh lại xem bóng rổ.
“Thật đẹp!”
Thân thể Lập Hành nghiêng về phía trước, tay đặt trên bàn trà vỗ một cái. Quay đầu nhìn ŧıểυ Mạch, nhếch miệng nở nụ cười, cười sáng rỡ:
“ŧıểυ Mạch, đến xem bóng, trận này thật đẹp”.
ŧıểυ Mạch cười cười đi tới, rót cho anh một chén nước:
“Có người hôm nay trốn việc xem trận bóng nha”.
Lập Hành nghịch ngợm cười cười.
“Ta là ông chủ, thỉnh thoảng có thể không nghiêm khắc mà”.
Hai người nở nụ cười.
ŧıểυ Mạch ngồi vào trong lòng Lập Hành, Lập Hành từ phía sau ôm lấy hông của cô, cằm đặt trên bả vai cô, âm thanh dịu dàng:
“ŧıểυ Mạch, đã lâu không xem bóng rổ rồi. Hôm nay vừa xem, hình như không quá khó để chấp nhận”.
ŧıểυ Mạch quay đầu hôn nhẹ chóp mũi của anh:
“Vậy có thể hiểu anh đã buông xuống được, có thể thản nhiên đối mặt với tình huống chân trái của mình rồi”.
Lập Hành nhìn tivi, giọng rất nhẹ:
“Đúng vậy, anh từ nhỏ được xem là tương đối cao so với bạn cùng lứa, cho nên từ nhỏ đã thích chơi bóng rổ. Sơ trung, cao trung, đại học vẫn tham gia đội bóng rổ. Sau khi mẹ qua đời, rất nhiều điều anh thích, anh đều từ bỏ, chỉ có bóng rổ là vẫn duy trì, không nghĩ tới, cuối cùng là lấy cách thức này từ bỏ nó”.
“Lập Hành, trong đời chúng ta có thể sẽ có chuyện hay vật yêu thích có một ngày chúng ta không thể không mất đi, như khi còn bé, em thích nhất là búp bê vải, nhưng cũng đã sớm từ bỏ. Nhưng mà, chúng ta có thể dùng phương thức nào đó, cùng điều ta thích duy trì liên hệ. Giống như, anh có thể xem bóng, còn có thể đi xuống giỏ bóng dưới lầu ném bóng, dùng phương thức thích hợp với mình mà biểu đạt tình cảm”.
Lập Hành nở nụ cười, sau đó, đột nhiên hơi kì lạ:
“Mà em, có thể dùng phương thích này để giữ liên hệ với búp bê vải, chính là, không bằng chúng ta sinh một đứa con nít nha!”
Nói xong lời cuối cùng, vừa nói vừa đem ŧıểυ Mạch kéo qua salon, tay cũng trượt về trước ngực cô:
“A, cái người này!”
ŧıểυ Mạch đấm vào ngực anh:
“Tại sao càng ngày càng sắc vậy, ban ngày đó!”
“Mặc kệ, phải sinh con”.
“…”
Sau trận thở dốc, hai người tắm, nằm trên giường. ŧıểυ Mạch vô ý nói ra một câu: Lý Lộ Lộ và Tiêu Triển Bằng muốn kết hôn, hỏi Lập Hành:
“Anh xem, chúng ta nên tặng lễ vật gì thì tốt? Lộ Lộ là bạn tốt của em, em không muốn đưa bao lì xì, rất không có thành ý”.
Lập Hành nghiêng đầu:
“Tặng một thùng bao cao su?”
“Anh đi chết đi!”
ŧıểυ Mạch cầm lấy gối đập anh. Lập Hành cười, kéo lấy chiếc gối, ném qua một bên, đem cô ôm vào ngực.
“Nhiều rất hữu dụng, có thể sử dụng nhiều năm”.
“Anh còn nói!”
Hai người vừa cười.
“Tặng một bộ chăn ra gối nệm gì đó, mua bộ tốt một chút, bộ có 4 cái đó”.
ŧıểυ Mạch nói:
“Cũng được, không thực dụng”.
“Chỉ cần không phải thứ gì chung chung, thực dụng, không có ý nghĩa kỷ niệm”.
“Kết hôn là chuyện của hai người, em tặng một lễ vật muốn có ý nghĩa, mọi người tặng nhau kỷ niệm là được”.
“Oh, tặng quà cho người còn muốn người nhớ kỹ, hình như không tốt lắm, haha”.
Ngày thứ hai, vừa lúc ŧıểυ Mạch nghỉ ngơi, cô đi mua lễ vật cho Lý Lộ Lộ. Lập Hành nói sáng sớm phải ở nhà xử lý bưu kiện, buổi trưa hẹn một thương gia bàn việc mở rộng ứng dụng di động. ŧıểυ Mạch nói đi, cô mua đồ xong sẽ về, anh ăn cơm xong thì em đến đón anh.
Lúc Lập Hành ra cửa, đã là giữa trưa 11 giờ. Thời điểm đi tới ven đường, nghe thấy tiếng xe cứu hỏa gào thét, ước chừng đến mấy chiếc. Bên cạnh có người hỏi, nơi nào bốc cháy vậy, sau nhiều xe như thế. Lập Hành nhìn theo hướng của xe cứu hỏa, hình như hướng đến khu dành cho người đi bộ. Sau khi bắt taxi, Lập Hành ngồi lên. Tài xế taxi là một người da đen to lớn, rảnh rỗi trò chuyện cùng anh. Nói nói, không biết sao lại có xe cứu hỏa, tài xế lại nói, anh nhìn thấy, là đường Tân Thiên Địa dành cho người đi bộ có cháy.
Tim Lập Hành đập chậm một nhịp, đường Tân Thiên Địa? Đó là nơi ŧıểυ Mạch thường đi mua sắm. Lập Hành liền lấy di động ra gọi cho ŧıểυ Mạch:“Số điện thoại bạn gọi hiện không nằm trong khu vực dịch vụ”.
Lập Hành thấy đầu ong ong một tiếng, khuôn mặt trắng toát, không kịp thở:
“Tài xế, quay đầu, đến Tân Thiên Địa”.
“Ai da, ở đó có cháy, rất loạn, anh đi chỗ đó làm gì?”
“Nhờ anh, đi Tân Thiên Địa, nếu không, đến đường dành riêng cho người đi bộ là được, tôi tự đi”.
Giọng Lập Hành run rẩy.
Tài xế nhìn thấy khuôn mặt anh gấp đến trắng bệch, liền đáp lại, quay đầu hướng về đường cho người đi bộ. Gần tới, từ xa đã nhìn thấy hướng Tân Thiên Địa khói bay cuồn cuộn, tụ tập nhiều người và xe cứu hỏa.
Lập Hành xuống xe, một mặt lảo đảo chạy vào, một mặt gọi cho ŧıểυ Mạch nhưng vẫn không gọi được. Lập Hành bắt đầu thấy hoảng hốt, gắng gượng một hơi chạy đến cửa Tân Thiên Địa. Cửa đã bị chiến sĩ chữa cháy phong tỏa, trong khu mua sắm rực lửa, vài xe cứu hỏa đang phun nước. Lập Hành không vào được, không thể làm gì khác hơn là đi xung quanh, hi vọng tìm được ŧıểυ Mạch. Tim, đã lo lắng muốn bốc cháy, nhưng điện thoại, vẫn không gọi được.
Khoảng 20 phút sau, đội cứu hỏa nói lửa đã được dập hết. Đội giải cứu cũng lục đục cõng, đỡ, đem người bị thương ra. Mỗi người ra ngoài, Lập Hành liền đến xem, không biết mình hy vọng là cô hay không phải cô. Hai nhân viên đỡ cáng cứu thương, trên băng một người đang nằm, đắp vải trắng, bên cạnh có người nói:
“Thật đáng thương, tuổi còn trẻ lại bị cháy chết!”
Lập Hành thấy phía dưới vải trắng lộ ra đôi giày, con ngươi anh mở rộng, giày đáy bằng, màu vàng nhạt, mang theo trang sức báo vằn, là giày của ŧıểυ Mạch! Anh lảo đảo muốn xông tới, có người ngăn anh lại không cho vào, anh giống như nổi điên, chỉ biết kêu to: “ŧıểυ Mạch!”
Hai mắt anh đỏ bừng. Nhân viên bị dáng vẻ của anh dù dọa, đang chuẩn bị đỡ anh qua, đột nhiên từ phía sau anh truyền tới một giọng nói trong trẻo:
“Lập Hành?”
Lập Hành dừng lại, chậm rãi xoay người lại, thấy ŧıểυ Mạch yên lành từ phía sau anh chạy tới. Anh xoa xoa mắt, quay đầu nhìn lại cáng cứu thương, có chút mê man. ŧıểυ Mạch chạy gần đến cạnh anh, ngửa mặt lên lo lắng nhìn anh.
“Lập Hành, sao anh lại ở chỗ này? Anh sao vậy?”
Lập Hành nhắm mắt một cái, lại mở ra nhìn cô, sau đó đưa tay, kéo mạnh cô vào lòng. Mũi ŧıểυ Mạch vừa vặn chạm vào ngực anh, ŧıểυ Mạch đau, nước mắt tràn ra.
“Lập Hành, anh làm gì thế?”
ŧıểυ Mạch giãy dụa.
“Đừng nhúc nhích, để cho anh ôm”.
Giọng Lập Hành nghẹn ngào. ŧıểυ Mạch bất động, nghi ngờ vỗ về lưng anh.
Một lát, Lập Hành mở miệng, giọng khàn khàn gợi cảm.
“Em thật là hư, điện thoại gọi không nghe, bên này lại cháy, anh cho rằng…”.
“A? Lập Hành, em vừa mới ở khu mua sắm dưới lòng đất, điện thoại không có tín hiệu”.
“Mặc kệ, chính là em, em là anh sợ, thật hư”.
Đầu Lập Hành chôn trong mái tóc dài của cô.
Được rồi, dọa anh sợ, xem như là mình không đúng. Lúc nãy ở khu mua sắm dưới đất nghe nói bên này bốc cháy, cô cũng ra xem, không nghĩ tới lại thấy Lập Hành như điên xông vào, sợ đến cô vội vàng chạy tới. Thì ra Lập Hành tưởng người khác là cô, hai mắt đều đỏ, cô cũng bị dáng vẻ của anh làm kích động. ŧıểυ Mạch phải cẩn thận tỉ mỉ dụ dỗ anh, kết quả anh là chỉ vào giày cô:
“Xem đi, không có gì sao lại mang đôi giày này, mai sẽ ném!”
ŧıểυ Mạch nhìn giày, giày đế bằng vàng nhạt, rất tốt mà, sao vậy?
Lập Hành đột nhiên buông cô ra, kéo tay cô đi. ŧıểυ Mạch nghe lời đi theo một đoạn, nhẹ nhàng hỏi:
“Chúng ta đi đâu vậy?”
“Về nhà”.
“À”.
“Lấy thẻ căn cước”.
“À”.
“Đi cục dân chính”.
“Cái gì?”
“Đăng ký kết hôn”.
“…”
ŧıểυ Mạch ngây người, qua một lúc lâu:
“Phương Lập Hành, anh xem đây là cầu hôn à?”
“Không tính sao?”
“Cái gì?”
“Cướp cô dâu, bồi thường làm anh suýt chút nữa bị dọa đến đau tim”.
“Nói bậy, anh không có bệnh tim”.
“À, nếu như có, bây giờ em chỉ có thể khóc”.
“…”
Từ cục dân chính đi ra, ŧıểυ Mạch xem tờ giấy hồng hồng trong tay, có chút mờ mịt, cứ như vậy, đã kết hôn? Bên cạnh, Lập Hành cười đắc ý:
“ŧıểυ Mạch, vợ à”.
ŧıểυ Mạch nhìn anh, nở nụ cười, sớm đã nhận định rồi, gả liền gả thôi. Không có nhẫn kim cương, không có cầu hôn lãng mạn, có cái gì quan trọng chứ? Chỉ cần là anh thì được rồi, cái gì cũng được rồi!
ŧıểυ Mạch gọi điện cho Lý Lộ Lộ, Lộ Lộ vừa nghe:
“Cái gì, kết hôn rồi? Chuyện gì xảy ra, rõ ràng cậu nói làm phụ dâu cho mình, làm sao lại kết hôn chứ? Ồ, Lâm ŧıểυ Mạch, cậu mới là phụng tử thành hôn phải không?” (ý bảo ŧıểυ Mạch có em bé mới kết hôn)
ŧıểυ Mạch đem điện thoại ra khỏi tai, cau mày một cái, lắc đầu, bạn bè không quan tâm gì cả.
ŧıểυ Mạch gọi điện cho Giang Hoán, Giang Hoán vừa nghe:
“Được nha, thật bất ngờ, nói đi, còn mấy tháng nữa anh có thể làm cha nuôi?”
ŧıểυ Mạch thắc mắc, tại sao hai người đều như vậy.
Buổi tối, ŧıểυ Mạch gọi điện cho mẹ, mẹ Mạch vừa nghe, nói:
“À, tốt, sớm muộn gì cũng kết hôn, sớm thì càng tốt”.
Ngừng một giây, giọng đột nhiên cao vút:
“Nhưng mà, tại sao lại đột nhiên như vậy, ŧıểυ Mạch, có phải mẹ sắp làm bà nɠɵạı không?”
ŧıểυ Mạch thật sự hết chỗ nói rồi.
Lập Hành bên cạnh cười đến chảy nước mắt nước mũi, ŧıểυ Mạch tức giận muốn cào tường, tiến lên đấm đấm anh:
“Lập Hành, bọn họ đều nói oan cho em, anh còn cười?”
Lập Hành cười quỷ dị:
“Bọn họ thật xấu, oan cho em, cho nên, chúng ta không thể làm gì khác hơn là,… hiện thực chuyện này, như vậy không còn oan rồi!”
Nói xong liền nhào tới.
ŧıểυ Mạch còn chưa kịp phản ứng cái gì là “hiện thực chuyện này”, mình đã bị cởi sạch giống như lột vỏ trứng gà vậy. Lập Hành hôn mạnh xuống, giây phút triền miên, ngón tay ŧıểυ Mạch lùa qua mái tóc ngắn của anh, xoa mồ hôi trên lưng anh, thời điểm hai người hợp thành một, nghe được anh nói bên tai:
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Được rồi, mọi thứ đều được rồi.
Có một nɠɵạı truyện nhỏ, đêm nay sẽ viết, sau đó là kết thúc. Cảm ơn tất cả bạn cùng học, cùng giúp đỡ. Đối với người mới viết, viết văn xuất phát từ hứng thú, nếu như không có người xem, không có ai đánh giá, không có ai cất giấu, như vậy hứng thú cũng sẽ dần chết lặng. Cho nên, đặc biệt cảm ơn mọi người. Đặc biệt cảm ơn độc giả phồn hoa khiêm tốn, sự xuất hiện của bạn có ý nghĩa rất lớn với tôi. Một lần nữa cảm ơn bạn!
Lời của editor: Lần đầu tiên edit, có gì sai sót mong các bạn góp ý, thông cảm. Ban đầu chọn qua chọn lại chọn truyện này do khá ngắn, trong khi gu đọc của mình là hài hước, sủng ngọt, mà vô tình chọn edit truyện đầu tiên hơi ngược thế này. Dù sao cũng thấy vui vì đã sắp hoàn thành rồi. Tuần sau sẽ đăng nɠɵạı truyện nữa là kết thúc. Chân thành cảm ơn các bạn đã quan tâm theo dõi.