Thời điểm hôm sau Lập Hành mở mắt, quay đầu đã nhìn thấy ŧıểυ Mạch nằm nghiêng ở bên cạnh, tay chống đầu, trừng hai mắt, vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh. Lập Hành có vài giây mờ mịt, sau đó nháy nháy mắt, có chút hoang mang vô tội hỏi:
“Làm sao vậy?”
Bởi vì vừa tỉnh ngủ, tóc anh có chút rối, dán trên trán, sắc mặt có chút ửng đỏ, hợp với dáng vẻ này, cực kỳ đáng yêu.
ŧıểυ Mạch trong lòng nói, đừng hỏi em, hỏi em lần này cũng muốn anh khẩn trương một chút, bằng không về sau có loại sự tình như thế liền không xong rồi. Nhấc chăn lên một góc, dùng ánh mắt ý bảo anh nhìn xuống. Lập Hành nhìn thấy mình khỏa thân, qυầи ɭóŧ cũng không thấy, hoàn toàn ngây dại. Ai có thể nói cho anh biết, đây là tình huống gì vậy?
Tối hôm qua, ŧıểυ Mạch vốn là không có chỗ giải tỏa, hiện tại là cố ý muốn anh khẩn trương:
“Nói đi, tối hôm qua là ai tiễn anh về? Đây rốt cục là chuyện gì?”
“Tối hôm qua?”
Lập Hành nhớ lại một chút, cùng Đường Đông mời chuyên gia mở rộng ăn uống, sau đó đi hát, uống nhiều rồi, dạ dày đau, sau đó… Hạ Vi? Lập Hành giật mình một cái, nhất thời hồi hộp:
“Không biết, không có khả năng! ŧıểυ Mạch, quần áo của anh đâu, quần áo của anh làm sao bị cởi ra?”
“Quần áo của anh ai cởi? Anh hỏi em em biết hỏi ai? Hơn bốn giờ em mới tan làm về. Trở về vừa nhìn thấy Hạ Vi đã vào nhà rồi, đang ngồi bên giường, khuôn mặt chôn ở tay anh, muốn bao nhiêu thân thiết thì có bấy nhiêu”.
Lập Hành thật nóng nảy, khuôn mặt đã biến sắc, mồ hôi chảy xuống:
“Quần áo của anh, thật sự không phải là em cởi?”
ŧıểυ Mạch nhìn khuôn mặt anh, hung dữ:
“Anh nói xem?”
Lập Hành muốn ngất đi, ŧıểυ Mạch lúc này mới chậm rãi nói một câu:
“Em cũng chỉ cởi qυầи ɭóŧ, đều ướt mồ hôi”.
Lúc này Lập Hành rốt cục tỉnh lại, hít một hơi, cô gái này nói thật làm người ta thở mạnh nha, suýt chút nữa sợ chết, tốt xấu đều giữ lại điểm mấu chốt.
“ŧıểυ Mạch, ŧıểυ Mạch”.
Giọng Lập Hành mềm nhũn, âm cuối kéo thật dài:
“Anh thật là uống nhiều rồi, tối hôm qua anh không để cô ấy ở lại nơi này, cô ấy và Đường Đông đưa anh tới cửa, anh bảo cô ấy trở về, nhưng cô ấy không nghe, anh đau dạ dày nên không còn sức lực đuổi cô ấy đi”.
“Uống nhiều rồi thì có thể để cô ấy cởi quần áo anh à?”
ŧıểυ Mạch vẫn đen mặt.
“ŧıểυ Mạch”.
Lập Hành đem đầu tựa vào trong lòng ŧıểυ Mạch, giọng dịu dàng mang theo ý tứ làm nũng:
“Anh cũng không biết, hôm qua dạ dày đau muốn chết, thật sự, anh đau không chịu nổi. Cứ như vậy anh cũng không cho cô ấy đút thuốc, đều là tự mình uống. Sau đó anh lại đau có chút mơ hồ, có thể là khi đó quần áo bị cởi ra, nhưng mà nɠɵạı trừ cởi quần áo, khẳng định không có gì khác. ŧıểυ Mạch, anh thật sự trong sạch”.
ŧıểυ Mạch nghe nói anh đau như vậy, không đoái hoài tới cái khác, toàn bộ chỉ là đau lòng.
“Tại sao vậy, đau như vậy sao, những người kia không phải không nên để anh uống rượu à? Bây giờ còn đau không, còn chỗ nào khó chịu hơn?”
Lập Hành vừa nhìn ŧıểυ Mạch vừa nói nhỏ xuống:
“Tốt hơn nhiều, chính là tối qua ăn gì cũng đều ói ra, hiện tại rất đói”.
Nói xong liền mếu máo, làm vẻ đáng thương. ŧıểυ Mạch nhìn điện thoại di động, 9 giờ sáng, đói bụng rồi, liền đứng dậy đến nhà bếp nấu cháo, lúc này Lập Hành mới thở dài một hơi.
Thời điểm ăn sáng, ŧıểυ Mạch thấy bộ dạng Lập Hành cúi đầu húp cháo, trong lòng mềm nhũn, cuối cùng quyết định tha thứ cho anh lần này. Thế nhưng mọi việc nhất định phải nói rõ ràng. Vì vậy ŧıểυ Mạch nhẹ nói:
“Lập Hành, Hạ Vi đối với anh rất đặc biệt, mặc kệ anh có tin hay không, em đều không hi vọng hai người ở gần nhau. Về sau, nếu như cần, để người khác tiễn anh về, em hy vọng người đó không phải là cô ấy”.
Lập Hành trả lời “Được” một tiếng thật thấp, uống hai ngụm cháo, ngẩng đầu lên nhìn mắt ŧıểυ Mạch, dịu dàng nói:
“ŧıểυ Mạch, anh xin lỗi, lại làm cho em không vui. Anh không phải cố ý, em tha thứ cho anh đi. Về sau, anh nhất định chú ý giữ khoảng cách với cô ấy, được không?”
ŧıểυ Mạch nghĩ, cũng chỉ có thể như vậy, bằng không còn cách nào, lẽ nào đuổi việc Hạ Vi sao? Lập Hành là người nặng tình, Hạ Vi cùng anh ấy làm việc lâu như vậy, anh nhất định không chịu làm như vậy, coi như hết.
Bởi vì Lập Hành đêm qua lăn qua lăn lại, sáng sớm định đến trung tâm tập luyện nhưng ŧıểυ Mạch lo lắng anh chậm không tới kịp, liền gọi điện cho Thẩm Điền đổi thành buổi chiều. Hai người ăn sáng, trở lại giường nằm một chút, trò chuyện công ty, về tình huống mở rộng trang web, nghe chút nhạc. Bởi vì ăn sáng gần 10 giờ, buổi trưa hai người tùy tiện ăn chút mì trứng gà.
Ăn xong rồi, hai người thay quần áo xong, cùng nhau xuống lầu chuẩn bị đi trung tâm tập luyện. ŧıểυ Mạch nói Lập Hành đứng ở bên đường chờ cô, còn cô nhanh đi lấy xe. Thời điểm ŧıểυ Mạch lái xe tới đón, xa xa ŧıểυ Mạch thấy Lập Hành bị vây quanh bởi một đám người. Lo lắng Lập Hành có chuyện, ŧıểυ Mạch nhanh dừng xe, mấy bước chạy tới.
Không đợi đến nơi, chỉ nghe thấy một người phụ nữ đứng tuổi khàn giọng mắng:
“Anh là đồ lưu manh, đồ cầm thú, ngủ với con gái nhà lành, lại phủi mông rời đi sao? Anh thật là không biết xấu hổ!”
ŧıểυ Mạch đẩy mọi người đi vào, bị tình huống ngoài dự đoán làm kinh sợ. Một người phụ nữ năm mươi mấy tuổi, gầy khọm, tóc tai bù xù ngồi dưới đất, một tay vỗ bắp đùi, một tay không ngừng lay động ống quần người đàn ông, vừa đong đưa vừa mắng, mắng rất khó nghe. Mà người đàn ông kia, là Lập Hành của cô! Lập Hành vốn đứng không vững, lại bị rung rung lảo đảo suýt ngã. ŧıểυ Mạch mau xông tới đỡ cánh tay anh ấy.
“Lập Hành, xảy ra chuyện gì?”
ŧıểυ Mạch nhẹ giọng hỏi bên tai anh. Sắc mặt Lập Hành tái nhợt, mặt không chút thay đổi, chỉ có ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm một hướng, không rên một tiếng. ŧıểυ Mạch theo tầm mắt của anh nhìn sang, Hạ Vi cúi đầu đứng ở đó, hai tay khoanh lại trước mặt. ŧıểυ Mạch không nhìn thấy vẻ mặt Hạ Vi, chỉ thấy ngón tay cô không ngừng xoắn chặt.
Dì ta nhìn thấy ŧıểυ Mạch, con mắt chuyển động, lại bắt đầu khóc lóc om sòm:
“Ai da, tôi thật không thể sống nữa, con gái ta đang yên đang lành lại đưa cho tên lưu manh này, trời ạ, mọi người phân xử xem!”
Mọi người xung quanh bắt đầu bàn luận ầm ĩ.
Lập Hành vẫn không có biểu tình gì, sắc mặt có chút xanh xao, tay nắm chặt lại, ánh mắt nhìn về Hạ Vi có chút phức tạp, trộn lẫn khiếp sợ, thất vọng, đau đớn còn có chút gì đó mà ŧıểυ Mạch không hiểu, nhưng tuyệt đối không có làm chuyện hổ thẹn gì gì đó. Hạ Vi như cũ không ngẩng đầu lên, cũng không nói chuyện.
“Con gái tôi đã bàn chuyện hôn nhân rồi, lễ hỏi đều thu rồi, lại không có thân thể trinh trắng thì phải làm sao, còn ai muốn nữa?”
Dì ta khóc thét.
“Tiền cũng đem chữa bệnh cho ba con bé, tôi lấy đâu ra tiền trả lại nhà trai? Hôm nay nếu anh không đưa ra 10 vạn đồng bồi thường cho con gái tôi, tôi cũng không sống được, tôi và con gái sẽ nhảy sông tự tử!”
Nói rồi giả vờ đứng lên.
ŧıểυ Mạch nghe ra, dì này hơn phân nữa là mẹ của Hạ Vi, hai mẹ con này đang lừa gạt Lập Hành đây mà. Mà tính cách của Lập Hành, rất khó nói lời khó nghe với Hạ Vi, cho nên chuyện này sẽ không giải thích tốt. Hơn nữa, cho dù Lập Hành giải thích, có thể dễ dàng bị coi là che giấu. Kế trước mắt, chỉ có chính mình ra tay.
Vì vậy, ŧıểυ Mạch gào to một tiếng:
“Im miệng! Dì ở đây vu khống cho ai đó? Anh ấy là bạn trai tôi, con gái của dì là ai?”
Dì ấy ngẩn ra, lau nước mắt chẳng hề tồn tại, chỉ vào Hạ Vi nói:
“Đứa con gái chết tiệt này chính là con gái tôi!”
ŧıểυ Mạch quét mắt qua Hạ Vi, cười lạnh một tiếng:
“Tôi tưởng là ai, đây không phải là Hạ Vi sao? Hạ Vi, mẹ cô nói Lập Hành làm gì cô, là cô và mẹ cô đều nói như vậy?
Hạ Vi ngẩng đầu nhìn ŧıểυ Mạch, sau đó nhìn sang Lập Hành, nhìn thấy ánh mắt Lập Hành, cơ thể run một cái, sau đó liều mạng lắc đầu.
ŧıểυ Mạch nói tiếp:
“Vậy rốt cục là xảy ra chuyện gì, mẹ cô ở nơi này nói những chuyện như vậy, làm sao tôi không hiểu chứ? Không bằng cô đến nói một chút đi!”
Hạ Vi không rên một tiếng, chỉ liều mạng lắc đầu, trong mắt toàn là nước. Mẹ Hạ Vi nhìn thấy thế, gào khóc nói:
“Một cô gái nhà lành bị ngủ với người không công, những lời này cô bảo con tôi làm sao nói ra?”
ŧıểυ Mạch khẽ cười, nửa cúi đầu:
“Thì ra là vậy, Hạ Vi. Nhưng cô gái nhà lành này không có việc gì đến nhà chúng tôi làm gì? Cô đến nhà chúng tôi, coi như đúng thật có chuyện gì, tôi thấy, người nên kêu oan là bạn trai tôi mới đúng!”
“Hơn nữa”.
ŧıểυ Mạch nói tiếp:
“Để cho mọi người xem một chút, người đàn ông nào có bạn gái như tôi, còn có thể có hứng thứ với cô sao”.
ŧıểυ Mạch vừa nói vừa ưỡn ngực, ngẩng đầu khinh thường dùng khóe mắt quét qua Hạ Vi một cái.
Xung quanh có người nói:
“Đúng vậy, tôi thấy người đàn ông kia dáng vẻ đoan chính, không giống dạng như…”
“Cũng không phải, xem xem, bạn gái người ta có dáng vẻ, mặt mũi, phong thái đều mạnh hơn nhiều so với cô kia”.
“Nhìn xem bạn gái anh ta là một cô gái tốt thế kia, người đàn ông này sẽ không chạy theo cô kia đâu, hơn nữa cô kia vừa không có ngực lại không có mông”.
Mẹ Hạ Vi nhìn thấy tình huống không tốt lắm, lập tức vỗ bắp đùi gào to:
“Đàn ông không phải với phụ nữ là bắt được một người liền chiếm một người sao?”
ŧıểυ Mạch lập tức lên tiếng nói:
“Tốt, dì đã một mực chắc chắn bạn trai tôi làm gì con gái dì, chúng ta nói ở chỗ này cũng vô ích, báo cảnh sát đi! Tìm một nơi nói rõ, còn hơn ở đây làm chậm trễ thời gian của người khác”.
Mẹ Hạ Vi vừa nghe lập tức đứng lên, chỉ vào mũi ŧıểυ Mạch nói:
“Cô! Báo cảnh sát thì tốt lành gì? Bạn trai của cô không biết xấu hổ, con gái nhà tôi còn muốn danh dự”.
Nói hai bước đến kéo Hạ Vi, quay đầu đi.
ŧıểυ Mạch ở sau lưng nói lớn tiếng:
“Dì này, lần sau muốn lừa bịp, phải biết xem đối tượng, cũng phải nhìn xem con gái nhà mình có đủ làm thức ăn trên dĩa bưng cho người ta không”.
Hạ Vi nghe xong, quăng khỏi tay mẹ, dậm chân chạy. Lập Hành ở sau lưng kéo tay ŧıểυ Mạch, giọng mệt mỏi:
“Quên đi, ŧıểυ Mạch”.
ŧıểυ Mạch theo bản năng muốn rút khỏi tay anh, tuy nói bộ dạng của cô khi đối phó với mẹ con Hạ Vi rất bình tĩnh, thật ra trong lòng cô đang nén giận. Nhưng nghĩ tới mặt Lập Hành xanh xao, lại ngẫm thấy anh vừa mới bị kéo qua kéo lại, dáng vẻ chật vật lảo đảo, tâm ŧıểυ Mạch lại chợt mềm nhũn. Lập Hành kiêu ngạo như vậy, trước đây thời điểm khó khăn hơn nữa thì lưng cũng thẳng tắp, mà lúc này lại bị tạt một chậu nước bẩn, chắc trong lòng rất khó chịu. Huống chi, người tạt còn là bạn bè đồng nghiệp nhiều năm. Quên đi, hít thở sâu hai cái, cơn tức giải tỏa, ŧıểυ Mạch quay đầu dịu dàng nhìn Lập Hành:
“Lập Hành, đi thôi, chúng ta đi tập luyện”.
Vừa nói vừa khoác tay anh, hướng về xe của mình.
Lập Hành ngoan ngoãn đi theo cô, cúi đầu không nói lời nào, sắc mặt vẫn xanh xao, tốc độ đi dường như chậm hơn bình thường, bước chân có chút hư ảo. ŧıểυ Mạch kề bên tai anh, giọng nói cưng chiều:
“Cục cưng Lập Hành, đừng sợ, em tin tưởng anh”.
Lập Hành dừng bước, chậm rãi ngẩng đầu vào mắt ŧıểυ Mạch, trong mắt có hơi nước. Gắt gao nhắm một mắt lại, qua mấy giây mở ra, chăm chú nhìn ŧıểυ Mạch, vẻ mặt chuyên tâm mà nghiêm túc:
“ŧıểυ Mạch, cảm ơn em”.
Giọng hơi khàn khàn.
Tiến đến hôn nhẹ môi anh, ŧıểυ Mạch cười sáng sủa:
“Được rồi, đàn ông của em em biết. Đi thôi, đuổi được dì ta, chúng ta nên đi thôi”.
Điều ŧıểυ Mạch không nghĩ tới là, chuyện này vẫn chưa xong. Buổi tối sau đó 3 ngày, ŧıểυ Mạch giải phẫu kết thúc tương đối trễ, về nhà đã 9 giờ. Vừa đến thang máy, trong nháy mắt ŧıểυ Mạch bất ngờ, xảy ra chuyện gì đây?
Trước cửa, một chàng trai đang ôm một cô gái, chàng trai dựa vào cửa, tay phải vịn vai cô gái. Cô gái kia bóng lưng gầy, ŧıểυ Mạch nhận ra là Hạ Vi, mà người đàn ông kia, là Lập Hành của cô! Trước khi ŧıểυ Mạch lấy lại lý trí, cô bấm nút, thang máy đóng lại, thời điểm cửa đóng lại, Lập Hành đang lớn tiếng kêu tên cô, từ trong khe cửa cô nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Lập Hành. Đầu óc cô trống rỗng, tựa trên vách thang máy thở dốc.
Là cô nhìn nhầm sao? Lập Hành sao lại ôm Hạ Vi, không có khả năng! ŧıểυ Mạch hoàn toàn không biết nên suy nghĩ gì, cũng không biết nên làm gì bây giờ. Cô dần dần tựa vào vách thang máy ngồi xổm thành một góc, không đứng lên, chỉ nghe thấy tiếng của Lập Ngôn:
“Chị ŧıểυ Mạch, chị làm sao vậy?”
ŧıểυ Mạch nhìn dưới đất thấy xuất hiện một đôi giày đen, ngẩng đầu, mờ mịt thấy Lập Ngôn bên cạnh:
“Lập Ngôn, anh trai em cùng Hạ Vi thật sự chỉ là đồng nghiệp sao?”
Ánh mắt yếu đuối, lông mi ướp nhẹp run rẩy.
“Tuyệt đối là vậy, chị ŧıểυ Mạch, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Lập Ngôn cúi người đỡ ŧıểυ Mạch dậy, lo lắng hỏi.
ŧıểυ Mạch nhắm mắt một cái, lúc mở mắt ra, vẻ mặt bình tĩnh hơn:
“Lập Ngôn, ở trước cửa nhà chúng ta, Lập Hành và Hạ Vi đang ôm nhau”.
“Cái gì? Không thể! Anh trai em mấy năm nay cùng Hạ Vi có quan hệ không tệ, vì gia đình cô ấy khá đặc biệt, anh trai đồng tình với cô ấy, tuyệt đối không có quan hệ kia?”
Lập Ngôn gấp gáp, mặt đỏ rần, đây là chuyện gì?
“Chị tin, Lập Ngôn. Lúc nãy đầu óc có chút chập mạch, không có cách nào suy nghĩ. Quả thực, người đàn ông của chị chị hiểu, mắt thấy chưa chắc là thật, Lập Hành không biết gạt chị. Đi, chúng ta đi lên”.
Giọng ŧıểυ Mạch không như lúc nãy, có thêm sức lực rồi.
Đến lầu 10, cửa thang máy vừa mở, ŧıểυ Mạch đã nhìn thấy Lập Hành đang ngồi quỳ ở cửa thang máy, hai tay ôm chân trái, nghe thấy tiếng động, thời điểm ngẩng đầu lên thấy ŧıểυ Mạch, con mắt ảm đạm trong nháy mắt sáng lên.
ŧıểυ Mạch bước ra, ngồi xổm bên cạnh Lập Hành:
“Sao vậy, Lập Hành? Có bị té ngã hay không, cho em xem!”
Lập Hành chỉ nhìn chằm chằm ŧıểυ Mạch, vẻ mặt có chút khẩn trương, có chút thương cảm, giống như con cún lo sợ bị vứt bỏ. Từ trước tới nay, ŧıểυ Mạch chưa từng thấy qua ánh mắt như thế của Lập Hành, trong lòng cô mềm nhũn. Nhìn anh ôm chân trái, liền vội vàng hỏi:
“Đau chân, có phải không? Lập Ngôn, mau dìu anh ấy lên, chúng ta vào nhà xem một cái”.
Lập Ngôn nâng Lập Hành dậy, ba người mở cửa đi vào, ŧıểυ Mạch cho Lập Ngôn nghỉ ngơi, mình đỡ Lập Hành đến phòng ngủ. Sắc mặt Lập Hành tái nhợt, mồ hôi chảy dày đặc, tay trái tuy chống gậy lại không ngừng run rẩy. ŧıểυ Mạch đỡ anh lên giường, nhẹ nhàng cởi quần của anh, có thể bị ngã, chân bị rách da chảy máu, hơn nữa, còn đang co quắp. ŧıểυ Mạch không nỡ, vội vàng gỡ chân giả, bôi thuốc. Lập Hành cũng nhìn theo ŧıểυ Mạch lấy chân giả, tìm thuốc, bôi thuốc, ánh mắt không hề rời khỏi cô. ŧıểυ Mạch thở dài một hơi:
“Nhìn xem, đem mình thành như vậy, thật là”.
Giọng nói vô cùng đau khổ.
Lập Hành bắt lấy tay ŧıểυ Mạch, kéo vào lồng ngực mình. ŧıểυ Mạch kêu một tiếng:
“Ai da, vẫn chưa xong đâu”.
Cô đã bị anh kéo vào lòng, mũi đụng vào lồng ngực anh, cô đau thiếu chút nữa kêu lên:
“Nhanh buông ra, mũi đụng rất đau”.
Lập Hành đem đầu chôn ở tóc ŧıểυ Mạch, giọng thấp.
“Không buông ra, buông ra em lại chạy. Anh chỉ có một chân, đuổi theo em không kịp”.
Trong lòng ŧıểυ Mạch đau nhói. Lúc nãy, anh không thể đuổi theo, chắc chắn rất khổ sở. Vuốt ve lưng anh, ŧıểυ Mạch nhẹ nói:
“Không chạy đi, thật sự không chạy”.
Người đàn ông lúc này mới buông ra một chút, ŧıểυ Mạch thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn anh:
“Bây giờ nói nha, lúc nãy, xảy ra chuyện gì?”
Lập Hành rũ mắt:
“ŧıểυ Mạch, anh xin lỗi, anh sai rồi. Cô ấy tới gõ cửa, nói xin lỗi anh, anh nói không cần, bảo cô ấy về, cô ấy lại không ngừng gõ, nhất định phải xin lỗi trước mặt anh. Anh không muốn để cô ấy vào nhà, nên để cô ấy ở cửa nói hai câu rồi đi. Kết quả anh vừa mở cửa, cô ấy liền nhào vào trong ngực anh, anh không đứng vững, phải dựa vào tường”.
“Vậy anh đặt tay lên vai cô ấy làm gì?
ŧıểυ Mạch vẫn còn tức giận, cái này tính là gì.
“Anh muốn đẩy cô ấy ra, không đẩy vai thì đẩy nơi nào chứ?”
Giọng Lập Hành cực kỳ oan ức.
“Cô ấy nói ân hận? Cô ấy còn gì để nói, dĩ nhiên là thông đồng với mẹ cô ấy lừa bịp tống tiền anh”.
ŧıểυ Mạch nhớ tới chuyện ngày đó, liền nổi trận lôi đình. Ngày đó Lập Hành bị tức giận không rõ ràng, lại có chút đau lòng, dù sao cùng nhau làm việc 4 năm, không có tình yêu, cũng có tình nghĩa, không nghĩ tới sẽ có cảnh như vậy. Kết quả buổi tối dạ dày đau đớn, ăn cơm không vô. ŧıểυ Mạch thoa thuốc nửa ngày, chỉ có thể giảm bớt. ŧıểυ Mạch đau lòng hơn, đối với mẹ con đó đều không muốn gặp.
“Hạ Vi nói anh trai cô ấy 32 tuổi rồi, bị ngốc nhà lại nghèo, không có cưới vợ. Mẹ cô ấy muốn cô ấy gả cho một người đàn ông đã mất vợ, lấy 10 vạn đồng sính lễ, có thể cho anh trai cưới vợ. Cô không muốn, đã nói là… Sau đó mẹ cô ấy hỏi là ai làm, kết quả cô ấy cảm thấy hiện tại anh có ít tiền, liền bị ma quỷ ám lại nói là anh”.
Lập Hành có chút bất đắc dĩ nói.
“Cái gì. Hạ Vi thật quá đáng, thật không thể đồng tình. Quả nhiên người đáng thương sẽ có chỗ đáng trách”.
ŧıểυ Mạch nghĩ nếu bình thường biết tình huống của Hạ Vi, nhất định đồng tình
với cô, nói không chừng còn có thể góp tiền giúp đỡ. Thế nhưng trải qua chuyện này, ŧıểυ Mạch vẫn chưa thanh thản.
Lập Hành đem đầu ŧıểυ Mạch vỗ trở về lòng ngực mình, nhẹ nói:
“ŧıểυ Mạch, xin lỗi, thật sự xin lỗi, đều là anh xử lý không tốt, đã làm em khó chịu. Lúc nãy anh đã đuổi cô ấy đi, anh nhất định sẽ xử lý tốt, anh bảo đảm”.
Qua vài ngày nữa, ŧıểυ Mạch nghe Lập Hành nói, mọi chuyện đã giải quyết rồi. Cho Hạ Vi 2 vạn đồng, cho cô ấy rời khỏi công ty, coi như bồi thường mấy năm nay Hạ Vi giúp đỡ Lập Hành trong công việc. ŧıểυ Mạch nghe xong, mấy ngày tăm tối rốt rục đã hoàn toàn thanh thản.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hạ Vi, cô đáng thương nhưng có chỗ đáng trách nha.
Tôi sẽ không viết hai người liên tục hiểu lầm, làm sao như thế được, bởi vì yêu, phải tin tưởng nhau. Nếu không, làm sao có thể ở chung được.