ŧıểυ Mạch tỉnh lại vào chiều hôm đó, sau đó được đến phòng bệnh bình thường. ŧıểυ Mạch nằm trên giường, Lập Hành giúp cô đắp kín mền, lại rót một chén nước ấm, cắm ống hút đưa tới môi cô. ŧıểυ Mạch chưa uống được ngụm nước nào, Lộ Lộ đã hấp tấp chạy vào.
“ŧıểυ Mạch, cậu tỉnh rồi? Đầu còn đau không, nhanh cho mình xem nào”.
Lộ Lộ vọt thẳng đến bên giường, kéo tay ŧıểυ Mạch lên nhìn trái nhìn phải, vẫn không quên liếc Lập Hành một cái”.
“Bình tĩnh đừng nóng, bình tĩnh đừng nóng, Lộ Lộ, mình không sao rồi, cậu đừng lo lắng”.
Tuy là giọng nói còn yếu ớt nhưng sắc mặt ŧıểυ Mạch đã khá hơn rất nhiều so với buổi sáng rồi. Có đôi khi, tâm trạng sẽ ảnh hưởng đến thân thể, thường là nằm ngoài dự đoán của chúng ta.
Thấy ŧıểυ Mạch quả thực tốt hơn nhiều, Lộ Lộ quay đầu trừng mắt nhìn Lập Hành:
“Phương Lập Hành, anh không phải đã đính hôn sao, không đi cùng vị hôn thê dịu dàng thùy mị của anh đi, ở chỗ này làm gì?”
Lập Hành nghe được đây là giọng nữ sáng đó gọi điện thoại cho anh biết ŧıểυ Mạch bị thương, thật ra, anh rất cảm ơn cô, nếu không, hiện tại anh còn không biết tình trạng của ŧıểυ Mạch. Cho nên lúc này, anh nhìn thẳng vào mắt Lộ Lộ, con ngươi đen láy, chân thành nói:
“Cô là Lý Lộ Lộ đúng không? Cảm ơn cô đã nói cho tôi biết việc ŧıểυ Mạch bị thương, cảm ơn cô quan tâm ŧıểυ Mạch như vậy”.
Lộ Lộ sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn ŧıểυ Mạch:
“Ai da, thật khủng khiếp, mắt người này biết phóng điện à!”.
“…” ŧıểυ Mạch không nói gì.
“A, chờ đã, anh ta dựa vào cái gì mà cảm ơn mình quan tâm cậu? A, hai người ở cùng một chỗ, có phải không, có phải hay không, cậu nói mau”.
Lộ Lộ tròn mắt nhìn ŧıểυ Mạch cùng Lập Hành, quét mắt tới lui.
ŧıểυ Mạch khẽ cười, mặt hồng nhạt.
Lập Hành vì ŧıểυ Mạch bị thương nên bỏ mất 3 ngày không tập luyện hồi phục, cho nên về sau ŧıểυ Mạch liền thúc giục anh ấy đi tập luyện mỗi ngày, tuyệt đối không được gián đoạn. Lập Hành liền mỗi sáng sớm qua đây đưa cho cho ŧıểυ Mạch, rồi bản thân đi luyện tập, tập xong, trưa sẽ đem cơm qua đây cùng ăn với ŧıểυ Mạch. ŧıểυ Mạch cảm thấy cảnh này thật quen thuộc, chỉ khác là hai người bọn họ đã thay đổi vị trí, bây giờ là anh ấy tới chăm sóc cô.
Lập Hành bây giờ có thể chống gậy đi từ từ, vì luyện tập, hai tay cũng mạnh mẽ tráng kiện. Mà sau khi hai người ở bên nhau, có thể vì tâm trạng tốt lên, sắc mặt cũng không còn tái nhợt, cả người đều có sức sống, ŧıểυ Mạch đối với sự thay đổi này rất hài lòng. Thật ra cô đặc biệt không nhìn được hình dáng tiều tụy của Lập Hành, hình dáng như thế sẽ làm cô đau lòng.
ŧıểυ Mạch có khi cảm thấy mấy ngày này có chút hạnh phúc không chân thật, mỗi ngày hai người đều dùng phần lớn thời gian cùng nhau, có khi nói chuyện phiếm một chút, có khi cùng xem ti vi, hoặc nghe chút nhạc, có khi không có làm gì, chỉ nằm tay dựa chung một chỗ. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào gò má Lập Hành, ánh mắt của anh bình tĩnh thỏa mãn, ŧıểυ Mạch nhìn thấy, không khỏi nghĩ tới câu kia: “Vợ chồng hòa hợp, năm tháng bình an”. Nếu thời gian dừng lại ở thời điểm này, cuộc sống của mình đúng là thật viên mãn.
Một ngày kia, Lập Hành hầm thịt bò cách thủy với khoai từ, ŧıểυ Mạch thấy món ăn này, lập tức nhớ tới chuyện của Hạ Vi. Vì vậy, ánh mắt lạnh lùng quét đến Lập Hành đang ngồi bên giường bưng canh thổi bớt nóng đút cho cô. Người đàn ông cảm thấy có làn gió lạnh thổi tới, ngẩng đầu liếc mắc nhìn ŧıểυ Mạch, bị ánh mắt lạnh lùng cho cô rét run một cái.
“ŧıểυ Mạch, sao vậy? Anh làm sai gì sao?”
“Anh nói xem!”
Giọng này của cô ấy sao nghe có chút kỳ quái nhỉ.
Nghiêng đầu, giống như đang nhớ lại:
“Sáng sớm anh rời giường, làm bữa sáng, mang đến cùng ăn với em, sau khi ăn xong anh đi tập luyện, dựa theo yêu cầu của bác sĩ hoàn thành tất cả bài tập, sau đó đi về hầm thịt bò. Không làm chuyện gì sai, ŧıểυ Mạch, nếu không thì em nói thẳng đi, anh thật sự không biết sai chỗ nào”.
Dáng vẻ của người đàn ông muốn bao nhiêu vô tội thì có bấy nhiêu.
“Không có chuyện gì”.
Cô gái lầm bầm một câu.
“Thật sự không có gì?”
Nghe thật không giống như không có chuyện gì nha.
“Quên đi, xem như em bị điên nha! Không nói ra câm nín thật khó chịu. Anh xem, em sẽ không nói anh làm cơm không hợp khẩu vị của em, còn anh ngày đó nói như thế nào?”
ŧıểυ Mạch hắng giọng một cái, học bộ dạng xa cách lạnh lùng của Lập Hành:
“ŧıểυ Mạch, Hạ Vi ở cùng anh bốn năm rồi, cô ấy biết rõ khẩu vị của anh, người khác làm anh ăn không quen. Hừ!”
Nói xong dùng mũi hung hăng hù một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác tức giận.
Lập Hành vừa nhìn, được rồi, muốn thanh toán nợ nần rồi. Xem ra cô gái tức giận kia cũng là con gái, không ăn cơm của cô, không ghen tuông mới lạ.
“ŧıểυ Mạch, anh sai rồi, em đừng giận, được không? Để cho tức giận nhức đầu thì làm sao bây giờ?”
Giọng Lập Hành êm ái, dụ dỗ cô nói.
“Anh không phải đã cùng em nói rõ rồi sao, Hạ Vi quen biết anh bốn năm, là đồng nghiệp bốn năm. Anh nhờ cô ấy giả làm bạn gái là muốn ép em đi, anh và cô ấy thực sự không có gì. Thật sự như vậy, ŧıểυ Mạch, chuyện này em phải tin anh, tình cảm anh đối với em tuyệt đối là duy nhất”.
“Anh không phải là chuyện gì cũng thích giả trang giấu trong lòng sao, hôm nay giải thích nhiều như vậy, không phải do chột dạ à?”
ŧıểυ Mạch liếc mắt nhìn anh.
Lập Hành khẽ thở dài:
“Anh luôn cho rằng làm người chỉ mong không thẹn với lòng, nhưng chuyện này là anh làm sai, để cho em đau lòng, nếu không giải thích rõ, lẽ nào lại tiếp tục để nó làm cái gai trong lòng em”.
“Thế này còn tạm được”.
ŧıểυ Mạch cười hì hì một tiếng.
Lập Hành thổi thổi canh, dùng muỗng nhỏ đút tới bên môi cô.
“Ăn canh nha, chậm một chút, coi chừng nóng”.
ŧıểυ Mạch cách hơi nóng nước canh nhìn thấy con ngươi đen thẳm của Lập Hành, con người tràn đầy yêu thương, không sao giấu được. ŧıểυ Mạch nghĩ, mình đây gọi là khổ tận cam lai sao?
Hai người anh một muỗng, em một muỗng. Uống xong, Lập Hành chống gậy đứng lên, đem cơm hộp sau khi cất ghế cạnh giường. ŧıểυ Mạch dịch người về bên trong, vỗ một bên giường:
“Mau lên đây duỗi duỗi chân, buổi sáng đi tập luyện, lại chạy về nấu canh, chân đã đau chưa?”
Giọng nói có chút đau lòng.
Lập Hành thấy cô nhẹ nhàng cười cười, trong lòng tràn đầy vui sướиɠ, vốn là nơi trống rỗng, đã bị người con gái này lắp đầy. Chống gậy đứng lên, xoay người ngồi bên giường, hai tay ôm phần chân trái còn lại của mình, lại nâng chân phải lên giường, ngồi dựa vào đầu giường, Lập Hành thở ra một hơi.
“Mệt không, em đã nói anh đừng nấu cơm, tập luyện xong thì tới đây, chúng ta có thể gọi đồ ăn bên ngoài”.
ŧıểυ Mạch vừa nói vừa đau lòng dùng tay xoa bóp phần chân trái còn lại của anh ấy.
“Thời điểm anh bị bệnh em cẩn thận chăm sóc anh, em bị bệnh tại sao anh lại để em tùy tiện ăn gì đó”.
“A, anh đang trả ơn em sao?”
ŧıểυ Mạch hơi cáu.
“Nói bậy, anh chính là muốn nấu cơm cho em ăn, thấy em ăn anh đặc biệt có cảm giác thỏa mãn”.
Lập Hành cười nhạt, mang theo sự cưng chiều, ánh mắt dịu dàng.
Hai người nhìn nhau, nở nụ cười. Sau khi ở cùng nhau, hai người đặc biệt thích nhìn người kia cười, dường như thấy thế nào cũng không đủ, thấy thế nào cũng vui vẻ.
Xoa bóp phần chân trái còn lại, lại xoa bóp đùi phải một lúc, ŧıểυ Mạch lẩm bẩm:
“Đùi phải à, mày cũng không dễ dàng nha, toàn dựa vào mày chống đỡ, tao cũng thương mày”.
Lập Hành nhìn dáng vẻ chăm chú của cô đặc biệt đáng yêu, nhịn không được cúi đầu hôn lên thái dương của cô một cái. ŧıểυ Mạch nghiêng đầu cười với anh, dưới ánh mặt trời, ánh mắt cô rạng rỡ, soi sáng đáy lòng Lập Hành, ấm áp dạt dào.
Xoa chân xong, hai người sóng vai tựa ở đầu giường, ŧıểυ Mạch đem đầu gối Lập Hành gác lên mình, nắm tay anh vào tay mình, véo nhẹ mỗi ngón tay.
“Thế nào, nghĩ thông rồi sao, cùng với em?”
Một lát sau, ŧıểυ Mạch nhẹ giọng hỏi. Mấy ngày nay, sợ Lập Hành không thích ứng với quan hệ giữa hai người, nên không dám hỏi vấn đề này.
Lập Hành trầm mặc rất lâu, vuốt ve tóc ŧıểυ Mạch, thời điểm ŧıểυ cho là anh sẽ không nói thì Lập Hành nói nhẹ:
“Sau khi nghe tin em bị thương, anh đặc biệt sợ hãi, sợ muốn chết. Cũng đặc biệt hối hận, sớm biết biết xảy ra chuyện như vậy, dù cho ngày mai anh chết, hôm nay cũng muốn sống với em”.
“Thiếu chút nữa là sinh ly tử biệt rồi, anh mới hiểu được, yêu chính là đem lại hạnh phúc cho người kia. Chỉ cần em yêu anh, như vậy thì chỉ có anh đem lại cho em hạnh phúc, anh lại ngu ngốc cho là hạnh phúc của em ở chỗ người khác. ŧıểυ Mạch, em có thể tha thứ cho anh không?”
“Nếu có lần nữa sẽ không tha thứ, lần này, nhìn thấy chính anh tỉnh ngộ, em cho anh cơ hồi lập công chuộc tội nha! Về sau anh không được giả làm thánh nhân nữa, anh cho rằng đó là quên mình vì nghĩa sao?
ŧıểυ Mạch nói, giọng trách cứ.
Lập Hành lại gần hôn thái dương ŧıểυ Mạch một cái:
“Đúng vậy, đem nàng dâu tốt như vậy cho người khác, khi đó đầu anh nhất định bị kẹt cửa rồi”.
Nói xong rồi cười haha, nụ cười từ nội tâm, con mắt đen sẫm sáng lên, cảm động không nói nên lời.
Một lát sau, Lập Hành đột nhiên dựa vào vai ŧıểυ Mạch, nhìn vào mắt ŧıểυ Mạch:
“ŧıểυ Mạch, từ nay về sau, anh nhất định sẽ yêu em thật tốt, nỗ lực đem hạnh phúc cho em, cũng sẽ không bao giờ lùi bước”.
“Phát sinh bất cứ chuyện gì cũng không chùn bước”
ŧıểυ Mạch cũng nhìn thẳng vào mắt Lập Hành.
“Trừ khi em không yêu anh, phát sinh chuyện gì anh cũng không chùn bước”.
“Cho dù cha mẹ em phản đối cũng không lùi bước?”
“Cho dù cha mẹ em phản đối cũng không lùi bước. Anh sẽ làm cho họ biết, anh yêu con gái bọn họ, vì cho em hạnh phúc, anh bằng lòng trả giá tất cả, bao gồm cả mạng sống”.
Là lời thề, cũng là lời hứa hẹn.
“Bốn năm trước, vì sao anh từ bỏ?”
ŧıểυ Mạch nhìn chằm chằm anh hỏi.
Lập Hành thở dài:
“Khi đó thật là ngốc, em biết đó, ba anh lúc qua đời thiếu nợ rất nhiều, thật ra bọn anh bán nhà cũng không trả hết nợ, còn kém một số lớn”.
Lập Hành chìm trong ký ức.
“Đêm đó qua đi”.
Trên mặt thoáng đỏ một cái:
“Sáng sớm khi tỉnh dậy, em đã đi rồi. Anh ngồi trên giường suy nghĩ thật lâu, quyết định chờ em hết giờ học sẽ đi tìm em, nói cho em biết, anh thích em, muốn em làm bạn gái anh”.
“Nhưng mà, buổi chiều lúc anh chuẩn bị ra cửa, chủ nợ tìm đến cửa. Trong đó hai người có thể thấy em đi cùng anh, bọn họ nói rất nhiều lời hạ lưu, còn nói nếu để em ở cùng họ một lần, liền gia hạn cho anh vài ngày”.
Lập Hành giọng nói mang theo nỗi đau khổ.
“Anh lúc đó cảm thấy một loại tuyệt vọng trời đất sụp đổ, chính mình rơi vào hoàn cảnh này, sao có thể lôi em vào cùng được? Em thuần khiết tốt đẹp như thế, băng thanh ngọc khiết, ta chỉ cần suy nghĩ đến lời nói sỉ nhục của họ với em, đã cảm thấy khó chịu đựng”.
ŧıểυ Mạch bỗng nhiên nhẹ cười khẽ:
“Đồ ngốc, thực ra ngày đó em đến tìm anh, lời bọn họ nói em đều nghe, sau đó em không đi ra là sợ anh khó chịu. Ngày hôm sau em có việc, ai ngờ lúc tìm anh nữa thì anh lại biến mất. Chỉ gửi một tin nhắn ngắn ngủi, mấy chữ, coi như là thông báo đến em sao?”
Lập Hành giật mình nhìn ŧıểυ Mạch, phản ứng chậm mấy giây.
“Em biết? Em không sợ?”
“Có gì đáng sợ? Thiếu nợ thì trả tiền thôi, anh và em cùng trả, sớm muộn gì cũng hết. Nếu như biết anh nghĩ như thế, lúc đó em liền đi ra nói rõ ràng với anh”.
ŧıểυ Mạch thản nhiên nói.
Đưa tay ôm lấy ŧıểυ Mạch, đem đầu cô tựa vào ngực mình, dùng cằm cà cà vào đỉnh đầu cô, Lập Hành nghẹn ngào nói:
“ŧıểυ Mạch sao em lại có thể dũng cảm thế, sao có thể tốt như vậy?”
“Anh mới biết à, nói cho anh biết, cái khác không nói, em chỉ có một lòng dũng cảm, yêu thì yêu, không lo trước lo sau, sợ bóng sợ gió. Về sau, gặp phải chuyện gì, anh đừng xem em yếu ớt như vậy”.
“À”.
Trả lời một tiếng thật nhỏ, giọng buồn buồn, giống như tâm trạng nén trong lòng khẽ chấn động.
“Không được, anh đó cái gì cũng thích tự mình gánh vác, em phải cùng anh lập 3 điều luật mới được”.
Trên mặt ŧıểυ Mạch có chút giảo hoạt.
“Nghe đây: Điều 1, có chuyện gì cũng phải nói với em, tất cả mọi chuyện chúng ta phải cùng nhau đối mặt; Điều 2, không cho phép dùng bất kỳ cách nào đẩy em ra; Điều 3, không cho phép dùng bất kỳ cách nào biến mất. Có nghe không?”
Lập Hành im lặng, ngẫm lại mấy vấn đề này anh đều làm được, ŧıểυ Mạch muốn làm 3 điều luật cũng là hợp. Vì vậy trịnh trọng gật đầu: