Trong xe, bầu không khí khiến cho người ta nghẹt thở, Lăng Vi thầm nghĩ trong đầu, dù sao buổi tối kết thúc bữa tiệc cô có thể rời đi, không cần kìm nén tức giận với anh.
Lại nghĩ một chút, hôm nay mua quần áo, xem phim, ăn kem đều là anh mời khách.
Cô cũng không muốn thiếu anh.
Thấy một nhà người bán đồ điện cổ, cô liền kêu dừng xe.
“Làm gì vậy?” Diệp Đình dừng xe trước cửa hàng tổng hợp.
Cô không nói lời nào, cạch, mở cửa xe xuống xe sau đó chạy nhanh vào bên trong giống như ngồi nhiều trong xe với anh sẽ dính bệnh vậy.
Nhìn cô buồn bực đi vào bên trong, trong lòng Diệp Đình như có gì đó bị đè nén, muốn hét một trận.
Diệp Đình hoàn toàn không biết cô muốn làm gì, lại lo lắng một mình cô sẽ gặp nguy hiểm, vội vàng đậu xe vào nhà để xe, rồi nhanh chóng xuống xe theo sau.
Đi vào cửa hàng tổng hợp liền thấy cô cầm thẻ ngân hàng thanh toán.
“Em muốn mua đồ điện sao?” sắc mặt anh có vẻ tức giận.
“Một mình em là sinh viên, không có nhà, ngay cả chỗ ở còn chưa thu xếp mua đồ điện cái gì chứ?”
Lăng Vi không đáp, để cho nhân viên thu ngân viên tiếp tục nhận tiền.
Nhân viên thu ngân rụt vai nhìn lén Diệp Đình, thấy ánh mắt hung ác như muốn ăn thịt người của anh nên cứng rắn không dám nhận thẻ.
“Cà đi, đây là tiền của tôi. Tôi mua đồ, không cần nhìn sắc mặt anh ta.” Lăng Vi hất cằm, tỏ ý cô mau thu tiền.
Lúc này nhân viên thu ngân mới nhận thẻ, chịu áp lực cúi đầu xuống: “Tổng cộng của cô là 3193, trong thẻ còn lại 23 tệ.”
Lăng Vi khẽ gật đầu.
Nhân viên thu ngân viên cầm thẻ đưa cho cô. Suy nghĩ một chút lại tỉ mỉ dặn dò: “ŧıểυ thư, đồ đặt hàng đại khái 4: 30 buổi chiều là có thể đưa đến. Mời cô giữ điện thoại di động để liên lạc.”
“Cám ơn, cực khổ cô rồi.” Lăng Vi thu hồi thẻ ngân hàng, cầm phiếu mua hàng và phiếu thu nhét vào tay Diệp Đình: “Tôi viết địa chỉ nhà anh, nhớ nhận hàng đấy.”
Ánh mắt Diệp Đình hơi chớp động.
Nhìn qua phiếu mua hàng, bên trên là mấy thứ đồ điện, có máy phun sương, máy ép trái cây, cối xay thịt, còn có lò nướng và máy tự động làm mỳ…
“Làm gì vậy?”
Tăng tài sản cho anh sao?
Sắc mặt Diệp Đình hòa hoãn, giơ phiếu mua hàng đưa tới trước mặt cô: “Em đang tìm tôi thanh toán hả
“Không phải!” Lăng Vi lắc lắc ngón tay, chỉ chỉ phiếu mua hàng nói: “Tặng cho anh. Cám ơn hôm nay anh khoản đãi. Mặc dù không đủ để với khoản anh đã tiêu xài nhưng xem như tâm ý vậy.”
“...” Diệp Đình nhướn mày.
Đây ý là... Không muốn chiếm tiện nghi của anh nên lấy vật đổi vật sao? Không muốn thiếu anh hả?
Anh gặp nhiều phụ nữ còn chưa thấy qua ai so đo như cô.
Nhất là đám phụ nữ muốn làm bạn với an.
Thay đổi đủ cách muốn kiếm gì từ anh.
A...
Diệp Đình nhìn chằm chằm phiếu mua hàng, chỉ cảm thấy châm chọc, anh nhận bao nhiêu qua đàn bà tặng nhưng là lần đầu nhận đồ điện gia đình.
Lăng Vi ơi Lăng Vi...
Loại chuyện này cũng chỉ em mới có thể làm được.
Đột nhiên Diệp Đình có chút cảm khái... Anh nhận được quà tặng nhiều không kể xiết, có đồng hồ đeo tay, có nước hoa. Bởi vì cho tới bây giờ không có ai giống như cô muốn cho sinh hoạt của anh thoải mái hơn, tự tại, thích ý hơn chăng.
Diệp Đình cười một tiếng nói: “Em cũng biết nhà tôi thiếu những thứ này?”
Lăng Vi nhếch môi, khẽ mỉm cười: “Không biết, dù sao có cũng hơn không, cũ còn hơn xấu.”
Diệp Đình ý vị thâm trường gật đầu một cái: “Ngược lái ánh mắt của em biết tính lâu dài.”
Lúc này, nhân viên bán hàng đi tới nói: “Tiên sinh, bạn gái của ngài thật quan tâm ngài. Hai người chuẩn bị kết hôn sao? Chỗ chúng tôi có thể làm thẻ hội viên cho hai người, nếu như còn cần tủ lạnh, tivi hay cái gì, tiệm chúng tôi có thể bớt cho hai người 10%”
Lăng Vi không còn gì để nói, hình như cô nhân viên này suy nghĩ nghiêm trọng quá rồi…
Cô cự tuyệt cười một tiếng: “Không cần.”
Lại thấy Diệp Đình hiền hòa nói: “Vậy thì làm một tấm đi.”