Chung quanh có không ít người đang nhìn về phía anh ta, động tác anh ta thật nhanh, ôm Hạ ŧıểυ Hi nhảy xuống hồ bơi, nhanh như chớp kéo quần lên.
Anh ta nhìn chung quanh, cũng may khu vực này không nhiều người…
Bằng không, sao anh ta có thể sống, a ——
Hạ ŧıểυ Hi biết bơi, nhưng quần jean bó sát người, rất khó động. Cô ta ra sức quạt nước, áo thun và quần jean bó sát, khó chịu quá.
Lôi Tuấn muốn giết chết cô ta!
Nhưng lại sợ lúng túng, liền cố ý nói: “Cô nhìn cô đi, người cũng lớn vậy rồi, ra ngoài không mang theo IQ sao? Cô không nhìn thấy anh Đình và Lăng Vi đang bồi dưỡng tình cảm à? Cô đi xem náo nhiệt cái gì?”
Hạ ŧıểυ Hi chớp chớp mắt, nhìn qua bên Lăng Vi. Chỉ thấy hai người đang “Liếc mắt đưa tình, dây dưa không rõ”…
Hình như là vậy nha…
“Đi thôi, đi thay quần áo, anh đây dẫn cưng đi lấy chơi bóng chuyền trên nước.”
“Bóng chuyền? Tôi không đi, tôi muốn chơi cầu trượt…”
Lôi Tuấn nhíu mày, ghét bỏ nhìn cô ta, trò ngây thơ như vậy có gì để chơi?
Nhưng anh ta không nói gì, ép buộc kéo Hạ ŧıểυ Hi đi.
Lăng Vi sặc nước không ngừng, cô thật sự không chịu nổi.
Cô ôm chặt cổ Diệp Đình không chịu buông tay: “Diệp Đình! Diệp tiên sinh —— Ông chủ Diệp! Anh em tốt… Anh bỏ qua cho tôi đi… Cái hợp đồng kia của anh, tôi thật sự không có hứng thú. Hay là… Anh tìm người khác thử xem?”
Biểu tình vui vẻ trên mặt Diệp Đình trong nháy mắt cứng đờ, cánh tay cũng cứng đờ.
Thân thể anh đình chỉ trên mặt nước. Lăng Vi lập tức chìm xuống. Cô vẫn nước, hai tay ôm lấy cổ Diệp Đình, hai chân vvòng qua eo anh.
Diệp Đình nhìn cô chằm chằm, mắt lạnh như muốn đông lạnh cô.
Lăng Vi đã quên vừa rồi mình nói gì, chân mày nhíu lại, mới nhớ tới, cô vừa nói… Cô không có hứng thú với bản hợp đồng kia, nói cách khác là không có hứng thú với anh, càng không có hứng thú với tiệc rượu của nhà anh.
Diệp Đình mắt lạnh liếc cô.
Lăng Vi tăng thêm can đảm, nói: “Tôi có quyền cự tuyệt. Tôi không muốn cuốn vào thế giới của anh, ở trong mắt tôi, đó là một vòng xoáy to lớn. Tôi không nắm chắc, tôi sợ rơi vào hố sâu, bị vòng xoáy này xoắn đến tan xương nát thịt.”
Diệp Đình nhẹ nhàng gật đầu: “Không sai. Em nói đúng.”
Anh đập nước, ôm cô tới bên bờ.
Lăng Vi dè dặt nhìn mặt anh, trên mặt anh không có nụ cười, thái độ lạnh lùng, hời hợt, trong mắt lộ ra tia chán nản.
Tại sao phải chán nản?
Diệp Đình lên bờ, gọi cho trợ lý Kiệt Sâm: “Bảo bọn họ cùng tới đây đi, tiết kiệm thời gian. Đúng, câu lạc bộ bơi lội Hoa Đình.”
Lăng Vi vừa lên bờ, Hạ ŧıểυ Hi liền nhào tới: “Vi Vi, dẫn cậu đi cầu trượt, chơi vui lắm!”
Lăng Vi bị Hạ ŧıểυ Hi kéo đi, Diệp Đình mặc áo choàng tắm vào trắng vào, nằm trên ghế.
Anh vừa lên bờ, liền không ngừng có người đến tìm anh nói chuyện, lúc bàn chuyện đầu tư, lúc bàn chuyện thu mua. Nói xong, có người cười đi, có người vẻ mặt ủ rũ. Hiển nhiên, có người bàn hợp tác thành công, có người bị từ chối.
Chỉ chốc lát sau, Kiệt Sâm liền dẫn mấy đại mỹ nữ tới.
Những mỹ nữ này, ngành nghề gì đều có.
Có người rảnh rỗi, có bác sĩ, có thành phần trí thức, có người mẫu, còn có minh tinh…
Trước khi tới, đều đã xem hợp đồng, bày tỏ có thể tiếp nhận kết hôn hai tháng, dù sao cám dỗ của Diệp Đình quá lớn.
Các mỹ nữ vừa tới, càng nhiều người vây quanh Diệp Đình, măc dù không biết những mỹ nữ này tới để làm gì, nhưng có thể được Diệp Đình mời tới, dĩ nhiên thân phận không tầm thường.
Người muốn tìm Diệp Đình hợp tác, người trước gục ngã người sau tiến lên.