Lăng Vi cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi từ Diệp Đình truyền tới, vẻ mặt anh lãnh đạm phảng phất vô cùng bình tĩnh nhưng cổ họng lăn lộn và thân thể khô nóng hoàn toàn bán đứng anh.
“Chúng ta đi chứ?” Lăng Vi đứng lên nhưng Diệp Đình ngồi đó nên phải đi qua người anh mới có thể ra ngoài.
Hô hấp của Diệp Đình vững vàng, một lúc sau mới nói: “Không gấp, chờ lát nữa bọn họ sẽ đi.”
Quả nhiên đôi tình nhân kia đi rồi.
Lăng Vi nhìn bọn họ lại nghe Diệp Đình nói: “Bọn họ nhịn không được đương nhiên sẽ tìm chỗ để phát tiết.”
“phụt” pv phun nước: “Trực tiếp vào khách sạn là được rồi, vào rạp chiếu phim vô ích làm gì?”
Diệp Đình liếc trắng mắt: “Rạp chiếu phim mới có không khí, trực tiếp đi khách sạn không có tiền diễn làm sao lên dốc?”
Lăng Vi đỏ mặt, anh nói quá lộ liễu rồi.
Cô muốn chạy.
“Chúng ta đi thôi.”
Diệp Đình không phản đối, đứng lên, nắm tay cô đi ra ngoài. Bởi vì phòng chiếu phim rất tối, Lăng Vi đi thất tha thất thểu. May có anh nắm tay nếu không đi giày cao gót như vậy có lẽ đã ngã hình chữ X rồi.
Hai người từ trong rạp chiếu phim đi ra, Diệp Đình nhìn xung quanh, xác định mục tiêu liền kéo cô rời đi.
“Đi đâu vậy?”
Anh không trả lời, Lăng Vi gạt tay anh ra nhưng anh đi rất nhanh, bàn tay gạt không ra, cô không thể không chạy chậm theo anh.
Diệp Đình kéo cô tới một cửa hàng kem đắt đỏ muốn mua moojtits bánh và kem.
Hai người ngồi ở hàng ghế dây đằng, Lăng Vi ăn kem, lắc chân vui vẻ.
Cửa hàng kem này thật đẹp, Diệp Đình vừa uống nước mát để làm giảm đi sự khô nóng.
Nhìn cô ăn vui vẻ như vây, Diệp Đình cảm thấy chủ ý của Lôi Đình không tệ liền nhắn tin hỏi: “Ăn kem ly xong còn chưa tối thì không thể nào đi tản bộ, sau đó phải làm sao?”
Lôi Đình nhận được tin nhắn cả kinh.
“Woa... anh....”
Lôi Tuấn đang làm việc nhìn vẻ mặt Lôi Đình hưng phấn vọt tới đưa di động chọc chọc trước mặt anh ta.
Lôi Tuấn dí trán cô: “Em là xác chết vùng dậy sao? Làm anh sợ nhảy dựng.”
Lôi Đình đánh tay anh ta chỉ vào màn hình di động: “Nhanh xem, Đình ca và Lăng Vi đang hẹn hò đấy.”
“Sao cơ? Thật sao?” Lôi Tuấn nhấc mông đứng lên, dán mặt lại gần màn hình: “Haha... cây vạn tuế nở hoa. Đã lâu Đình ca không có bạn gái, nhanh, nhanh bảo bọn họ gạo nấu thành cơm.”
“Sau đó làm gì đây?” Lôi Đình nghiêm túc hỏi.
Hai mắt Lôi Tuấn híp lại, trong đầu lóe lên ánh sáng.
Anh ta nhún vai cười âm hiểm: “Để hai người bọn họ đi ngâm suối nước nóng.”
Nói xong còn nhướn mày với Lôi Đình.
Lôi Đình há hốc miệng lập tức trong đầu hiện lên hình ảnh xuân cung đồ.
“Ha ha ha ha ha —— Anh! Anh thật xấu! Dùng sắc dụ sao?” Lôi Đình cười ha ha: “Bộp” một chưởng chụp ở trên bàn: “Được! Liền như vậy làm!”