Trời ạ! Cô bán hàng thiếu chút nữa té chó gặm phân!
“Có vấn đề gì sao?”
“Không thành vấn đề…” Cô bán hàng run rẩy đi cà thẻ.
Sau đó, Diệp Đình lại chỉ mấy quần áo màu sắc tươi đẹp, cô bán hàng khách sáo hỏi: “Nhiều quần áo như vậy không tiện xách, cần giao tới cho anh không?”
“Ừ.” Diệp Đình để lại số điện thoại của trợ lý.
Từ trong tiệm đi ra, cách vách là tiệm bán trang phục gợi cảm.
Hai người đi ngang qua, một giọng nữ chói tai kinh hô: “Ai… Lăng Vi?”
Lăng Vi quay đầu, thấy một khuôn mặt mê hoặc quen thuộc.
Bạn học chung thời đại học của cô, Trương Diệc Đình. Mấy ngày trước, Trương Diệc Đình vừa cùng Hứa Tử Huân lăn lộn trên giường. Cảnh tượng rành rành trước mắt!
Trương Diệc Đình phẫn hận trợn mắt nhìn Lăng Vi, nhỏ giọng bên tai Hứa Tử Huân: “Đều là tiện nhân này báo cảnh sát hại chúng ta ở đồn cảnh sát cả đêm. Anh không được phép cho cô ta sắc mặt tốt!”
Lăng Vi không để ý cô ta, nhìn hai đôi tình nhân đứng ở cửa, là bạn cùng phòng của Hứa Tử Huân và bạn gái của họ.
“Lăng Vi, thật trùng hợp. Cô cũng tới mua quần áo?” Bốn người kia chào hỏi cô. Cửa hàng gợi cảm kiểu này, bọn họ không muốn vào, liền đứng ngoài cửa đợi.
Lăng Vi gật đầu: “Ừ, đi dạo.”
Trương Diệc Đình cũng thấy hai tay Lăng Vi trống trơn, cười lên, một bộ quần áo cũng không mua, không phải là mù đi dạo sao…
Trương Diệc Đình đi tới trước hai bước, cùng Hứa Tử Huân mười ngón tay đan vào nhau: “Thật trùng hợp nha, Lăng Vi, cô cũng tới cao ốc Tinh Hưng mua quần áo? Quần áo nơi này rất đắt, không trả nổi e là phải mất thể diện nha. A, đúng rồi… Lăng Vi, trước kia cô là Đại ŧıểυ thư Lăng gia, sẽ không có không trả nổi… À! Tôi quên, nhà các người đã sớm phá sản, phi phi phi —— xem cái miệng này của tôi.”
Cô ta vừa che miệng cười vừa nghiêng mắt quan sát trang phục của Lăng Vi.
Những người khác cũng đều nhìn Lăng Vi.
Hôm nay Lăng Vi hơi khác…
Bộ đồ trắng làm da thịt cô trắng như tuyết sáng bóng hơn.
Cổ trắng nõn, xương quai xanh trắng đến chói mắt.
Trang điểm nhẹ nhàng làm vượt trội khí chất của cô.
Kiểu váy đơn giản, nhưng rất có khí thế, Lăng Vi mặc, lộ ra làn khí chất thanh quý.
Trương Diệc Đình chế giễu: “Lăng Vi, cô đây là bọc cho ai? Đồ không tệ nha… Đáng tiếc không phải đồ cao cấp, là bắt chước đồ cao cấp đúng không?”
Trương Diệc Đình căn bản không nhìn ra đồ cao cấp đặt riêng…
Lăng Vi không để ý cô ta, đi thẳng tới trước.
Lúc vừa tựu trường, Trương Diệc Đình đặc biệt tốt với cô. Lăng Vi không giỏi kết bạn, liền thân thiết với cô ta. Khi đó, Trương Diệc Đình dây dưa hỏi thân thế cô. Lăng Vi không khỏi cảm thấy phiền, sau khi cô nói ra, Trương Diệc Đình lập tức thay đổi thái độ.
Trên người Lăng Vi có khí chất cao quý đặc biệt xuất chúng, rất nhiều người đều cho là gia thế cô nhất định sẽ rất hiển hách.
Sau khi biết cô là một đứa cô nhi, Trương Diệc Đình trong nháy mắt cảm thấy mình bị lừa! Gặp ai cũng nói Lăng Vi là cô nhi, còn là đứa con phá của, thua sạch gia sản cha mẹ để lại.
Từ đó về sau, Lăng Vi liền cực kỳ ghét Trương Diệc Đình, cô ta ngày càng làm phiền cô.
Gây gổ cãi vả là chuyện thường, chẳng qua hôm nay ở công cộng, Lăng Vi không muốn để ý tới kẻ nịnh bợ này.