“Đàn ông đều là cầm thú. Thấy đàn bà là bổ nhào ngay, mắt không thèm mở cũng tìm được đúng chỗ.”
Diệp Đình xoay người nhìn cô, ánh mắt lãnh đạm: “Là tôi bổ nhào vào cô sao?”
“…” Lăng Vi không còn từ nào để nói.
Diệp Đình không nói gì, nhìn cô một chút liền xùy ra tiếng: “Sao em không nói mình đi, hai chúng ta cùng giường chung gối cũng chẳng phải lần đầu, lần trước tôi bị sốt, hai chúng ta ngủ chung một giường, tôi sốt cao như vậy cũng không làm gì em. Em bị sốt liền động tay động chân với tôi, còn sờ rồi cầm… tôi còn chưa tính sổ với em, em còn làm người ác cáo trạng trước.”
“…” Lăng Vi nghẹn họng.
Anh hừ một tiếng: “Là nhân phẩm của mình không tốt, còn đổ lên đầu tôi…”
Đại gia anh, có thể độc miệng hơn không hả?
Lăng Vi hưng hăng trừng anh: “Anh là đàn ông không biết xấu hổ thảo luận với phụ nữ ai chiếm tiện nghi của ai sao?”
“Có gì mà xấu hổ chứ?” Anh cười lạnh: “Đuối lý còn không cho người ta nói, nửa đêm em kéo tôi đi, chiếm xong tiện nghi còn mắng chửi người, đánh người còn không cho ngủ còn đạp tôi một cái, em còn muốn gì nữa không?”
Đỉnh đầu Lăng Vi bốc khói: “Hai chúng ta là ai chiếm tiện nghi của anh hả? Đè tôi, sờ xong còn hôn, không phải anh thì là chó sao?”
“Không phải em sờ tôi, hôn tôi, ngủ với tôi thì tôi mới làm vậy sao?”
Lăng Vi chán nản.
Lồng ngực phập phồng.
Cô tức giận nói: “Được rồi, là tôi sai rồi. Hôm nay tôi không cẩn thấn sờ anh, hôn anh, ngủ với anh, thật xin lỗi. Lão nhân gia anh nếu bị tôi sờ hỏng, hôn hỏng, ngủ hỏng linh kiện thì nhớ rõ tìm tôi tu sửa.”
Lăng Vi cầm gối đầu ra sức đè lên đầu anh.
Sau đó đi xuống, cầm áo ngủ trong tủ quần áo nhanh chóng mặc vào, bụng đầy oán giận chạy trốn vào phòng vẽ bên cạnh.
Diệp Đình ngã xuống giường cười rung cả giường.
Lần đầu tiên kịch liệt cãi nhau với phụ nữ quả thật quá sung sướиɠ.