Lôi Tuấn gật đầu, trong đầu nghĩ, em cũng là vợ anh rồi, sau này muốn gặp em cũng không cần viện vớ, tại sao còn sai em đi mua đồ?
Hạ ŧıểυ Hi nói tiếp: “Anh cũng không được đánh người, nói dùng bao nhiêu thời gian theo đuổi em cái gì, quá tổn thương lòng người rồi!”
“Được.” Thì ra cô luôn để ý chuyện này.
Hạ ŧıểυ Hi tiếp tục nói: “Khi anh tới nhà em, không được ôm em, hôn em như bây giờ ngay trước mặt mẹ em.”
“Nói nhảm…” Lôi Tuấn đáp ứng toàn bộ, hôn mặt cô, da thịt mềm mại mịn màng, hôn rất thoải mái. Hơi thở anh càng nóng, kề tai cô hỏi: “Còn nữa không?”
Cô suy nghĩ một lát nói: “Không còn…”
“Ừ, vậy đến lượt anh.” Lôi Tuấn cắn tai cô, nói: “Sau này gặp mặt phải gọi chồng. Không gặp, phải nửa giờ gọi cho anh một lần. Không được quá gần với người đàn ông khác, nhất là Vinh Tứ.”
Hạ ŧıểυ Hi trong nháy mắt cảm thấy đáp ứng nói yêu đương sao lại giống bán thân vậy?
…
Trưa nay, Lăng Vi lái xe mới đến nhà kho. Chiếc xe trước bị hư, cô chưa sửa.
Chiếc xe này là chiếc J3 mua của Laroe, kiểu xe phổ thông, 17 vạn.
Diệp Đình tặng một chiếc MG V5 cho cô, cô không dám lái.
Với tài lái xe hiện tại của cô sợ sẽ đụng hư xe.
MG là xe thể ȶᏂασ, tăng tốc rất nhanh, cô sợ đạp nhầm cần ga khi thắng xe, đụng người đi đường sẽ không tốt.
“A? Chú Dương, sao nơi này có hai xe?” Lăng Vi tới nhà kho lớn, thấy bốn chú đang bề bộn đến đầu đầy mồ hôi.
Lăng Vi xách táo đi rửa, nghe Dương Danh Lý khó hiểu hỏi: “Không phải cháu cho người đưa tới sao?”
Lăng Vi nói: “Cháu chỉ cho người đưa tới một chiếc xe báo hư của cháu.” Xe trước bị Lý Phân Phương đụng hư, cô không tính sửa, trực tiếp cho người lái tới cho bọn họ làm thí nghiệm.
Dương Danh Lý nói: “Đúng vậy, xe kia đưa tới cùng lúc. Động cơ xe kia rất tốt!”
“Hả?” Lăng Vi rửa táo xong, đặt vào dĩa, bưng cho mấy chú ăn.
Cô cầm khăn ướt xoa tay, đi tới trước xe khác, ngồi chồm hổm xuống: “Trời ạ!”
Đây là gì? Damai 8! Toàn thế giới chỉ có duy nhất… 1 chiếc!
Cô đột nhiên trợn to mắt: “Đây… không phải là Damai 8 của Diệp Đình sao?”