Lôi Tuấn nổi giận, cúi đầu quan sát mình: “Cái kia của tôi cũng tốt hơn anh ta nha!”
Lăng Vi “xí” một tiếng: “Cho dù anh tốt hơn anh ta đi nữa. Nhưng điều kiện tiên quyết là Giang tiên sinh người ta bày tỏ thích ŧıểυ Hi, còn anh thì sao?”
Lôi Tuấn nghẹn họng.
Anh ta chưa từng bày tỏ sao?
Trong phòng bệnh, Hạ ŧıểυ Hi bận trước bận sau, không ngừng nói xin lỗi Giang Tử Thành: “Người bạn kia của tôi tương đối kích động, anh ta cho rằng anh là tên lừa gạt, nên… ra tay hơi ác, thật xin lỗi. Xin anh đừng giận.” Càng nói càng cảm thấy có lỗi với Giang Tử Thành, người ta nghỉ phép từ xa tới đây lại bị đánh vì cô ta.
Giang Tử Thành dựa vào gối, nhìn Hạ ŧıểυ Hi nói: “Tôi không thể nào không tức giận, tôi xuất viện liền đến tòa án kiện anh ta tụ tập đánh người.”
Hạ ŧıểυ Hi lập tức luống cuống: “Tôi thay anh ta nói xin lỗi anh được không? Anh đừng kiện anh ta được không? Anh ta nhất thời kích động, không có ác ý gì.”
Giang Tử Thành nhìn cô ta, cười nói: “Nếu em nói vậy… Tôi nể mặt em, không so đo với anh ta là được.”
Hạ ŧıểυ Hi vui vẻ cười nói: “Cảm ơn anh!” Trong lòng lặng lẽ cộng điểm cho Giang Tử Thành, người này thật tốt, thật rộng lượng.
“Tôi gọt táo cho anh.” Cô ta ngồi ghế cạnh anh a gọt táo.
Giọng cô ta mềm mại nhu nhu, cực kỳ dễ nghe. Dáng dấp cũng đẹp, lại đáng yêu. Giang Tử Thành cẩn thận quan sát cô ta, lần này tới vốn muốn chơi đùa, lúc này đột nhiên muốn đổi ý…
“ŧıểυ Hi…” Anh ta đưa tay nắm tay cô ta: “Đừng gọt. Em gọt xong, tôi cũng không ăn hết. Em nhìn tôi bây giờ đi, căn bản không há miệng được.”
Hạ ŧıểυ Hi áy náy rút tay về, nói: “Tôi cắt thành miếng nhỏ cho anh ăn, không có gì đáng ngại.”
Giang Tử Thành cười nói: “Hay là… Em hôn tôi là được rồi?”
“Hả?” Hạ ŧıểυ Hi sửng sốt, kinh hoảng nháy mắt, nhìn anh ta như nhìn quái vật. Giang Tử Thành cười, mặt đầy đứng đắn, ánh mắt trầm trầm nhìn cô ta, tự xưng đẹp trai cong môi cười: “Chọc em thôi.”
Lôi Tuấn ở bên ngoài bồi thêm một câu: “Chọc cười con khỉ.”
Mặt Hạ ŧıểυ Hi đỏ bừng, để dao và trái táo xuống, nói: “Anh nằm xuống trước đi, tôi đi mua cháo cho anh ăn.”
“Ừ…” Giang Tử Thành nhìn bóng lưng cô ta, đột nhiên cảm thấy tìm một bạn gái cố định cũng rất tốt.
“Két ——” Cửa phòng bệnh mở ra, Lôi Tuấn không đi, xách giỏ trái cây Lăng Vi giao cho anh ta, cứ đứng vậy nhìn Hạ ŧıểυ Hi.
“A! Sao anh ở đây?” Cô ta ngẩng đầu nhìn Lôi Tuấn: “Đúng lúc, anh mau đi nói xin lỗi người ta. Anh nhìn anh đánh người ta thành bộ dạng gì rồi?”
Lôi Tuấn lại “hứ” một tiếng, trên mặt tuấn tú tràn đầy khinh thường: “Tôi đi nói xin lỗi đồ cặn bã kia? Phi ——”
Hạ ŧıểυ Hi tức giận mím môi, nhíu mày.
Lôi Tuấn kéo cô ta ra cầu thang, từ trên cao nhìn xuống cô ta, thấp giọng nói bên tai cô ta: “Cô đừng tưởng rằng anh ta là người tốt lành gì!” Nói xong, lấy điện thoại ra, mở hình cho cô ta xem: “Cô xem đi, người đàn ông này đào hoa bao nhiêu.”
Hạ ŧıểυ Hi nhìn mấy tấm hình kia, chỉ cảm thấy mắt sắp mù… Vạch qua từng tấm một đều là chụp chung với phụ nữ khác… Dơ bẩn gì cần có đều có.
Hạ ŧıểυ Hi che mắt, trong nháy mắt cảm thấy bị người khác đánh một côn.
Trong lòng đột nhiên hơi sợ hãi.
Lôi Tuấn cất điện thoại, xóa tất cả hình ảnh: “Thật ô nhiễm điện thoại tôi.” Phải đổi cái mới!
“Lôi Tuấn… Tôi biết rồi… Cảm ơn anh nhắc nhở tôi.” Hạ ŧıểυ Hi mím môi, giống như muốn khóc.
Lôi Tuấn hơi ngoài ý muốn, anh ta vốn cho là Hạ ŧıểυ Hi sẽ mắng anh ta một trận, không nghĩ tới… lại tiếp nhận như vậy?