Sau lưng ký giả, tiếng súng đùng đùng: “Hoạt động lớn của Ecuadoa! Tổ chức hắc đa͙σ khổng lồ bị đả kích nghiêm trọng!”
Ecuadoa?
Lăng Vi nhướng mi, Diệp Đình… không phải là bị tổ chức hắc đa͙σ của Ekoul đuổi giết sao?
Anh còn từng nói, trừ nước Ecuadoa, bất kỳ một góc của địa cầu nào, cô đều có thể đi qua.
Lúc này mới mấy ngày… Anh đã gây mâu thuẫn với Ecuadoa?
Động tác nhanh như vậy, còn làm đối phương náo loạn, có thể nói là sấm sét nha!
Người này thật lợi hại, sau lưng anh có thể lực gì mà có thể đả động thế lực đen tối của một quốc gia.
Lăng Vi không xem tiếp, vội đi ra ngoài.
Cô ngồi lên một chiếc xe thương vụ, Vương quản gia đột nhiên đi tới, tài xế hạ cửa kính xe xuống.
Vương quản gia khom người cười: “Lăng ŧıểυ thư…”
“Có chuyện gì không?” Lăng Vi thấy ông muốn nói lại thôi, không hỏi tới, chỉ nhìn ông, chờ ông nói chuyện.
Thật lâu, Vương quản gia uyển chuyển hỏi: “Cô muốn đi ra ngoài sao?”
Lăng Vi thầm nghĩ, tôi cũng đã ngồi lên xe, ông nói sao?
Nhưng ngoài miệng lại nói: “Ừ, hôm nay tôi phải đến cô nhi viện dạy cho bọn nhỏ.”
Vương quản gia cười nói: “Đây là chuyện tốt… Nhưng mà…”
Lăng Vi không lên tiếng, chờ ông nói tiếp.
Vương quản gia thu hồi nụ cười, sắc mặt trịnh trọng: “Đi ra ngoài thì không sợ, nhưng đi cô nhi viện, e là không ổn lắm…”
“Không ổn? Tại sao?”
“Ừm…” Vương quản gia suy xét, nói: “Gần đây tiên sinh đang có một hành động lớn, đã sắp ép đối phương đến đường cùng rồi, sợ đối phương sẽ phản công…”
Lăng Vi nghĩ tới tin tức vừa rồi… Diệp Đình đang đánh với người ta như dầu sôi lửa bỏng, sợ rằng cô sẽ là điểm yếu của anh…
Lăng Vi suy nghĩ, nếu đến cô nhi viện, có lẽ sẽ mang tới nguy hiểm cho bọn họ.
Vì an toàn của bọn nhỏ, tạm thời không nên tới. Chương trình học, sau này có thể học bù…
Cân nhắc thiệt hơn, bước xuống xe, lấy điện thoại gọi cho viện trưởng của cô nhi viện.
Lúc xin nghỉ, hiệu trưởng Trần rất kinh ngạc: “Vi Vi, cháu đã xảy ra chuyện gì?” Từ khi Lăng Vi đảm nhiệm giáo viên dạy mỹ thuật của cô nhi viện, cô không ngại mưa gió, chưa bao giờ đến trễ, chưa bao giờ bỏ bê công việc.
Hiệu trưởng Trần giống như mẹ cô, đặc biệt nhạy cảm với mọi chuyện về cô.
Lăng Vi sợ bà lo lắng, không giải thích quá nhiều, chỉ nói sắp tốt nghiệp, khoảng thời gian này vô cùng bận rộn, liền cúp điện thoại.
Đi vào phòng khách, cô bước lên cầu thang, bỗng nhiên đứng lại.
Xoay người, nói với Diệp Đình: “Bọn họ biết tôi đã cứu anh, nơi tôi ở thường xuyên nhất là trường học, cô nhi viện. Tôi không hy vọng bọn nhỏ bị uy hiếp.”
Diệp Đình tắt TV, đi lên cầu thang. Lúc đi ngang cô, anh híp mắt nhìn cô, ánh mắt thâm trầm. Tựa như rất không hài lòng vì cô nghi ngờ anh.
Lăng Vi nhìn biểu tình kia của anh, trong lòng nghĩ anh có thể lo liệu… Nhưng mà, dáng vẻ đó của anh, thật làm người ta chán ghét! Cô khinh thường, hừ mũi một tiếng.
Anh chợt đứng lại, quay đầu.
Lăng Vi đang đi lên, không nghĩ tới anh đột nhiên dừng lại.
“Bịch”, cô đụng vào người anh: “Anh động kinh à…” Cô bịt mũi, cơ ngực người này còn cứng hơn đá!
Cái đụng này, bỗng nhiên trợt chân, mắt thấy sắp ngã xuống, hai tay cô quơ quơ giữa không trung, muốn tìm điểm chống đỡ.
Kẹp vẽ sau lưng rất nặng, cô hoàn toàn không giữ vững thân thể được. Tiện tay túm, nắm cánh tay Diệp Đình, thiếu chút nữa kéo anh ngã theo.
Lăng Vi mượn lực được, vừa muốn đứng thẳng người, Diệp Đình thất đức, đột nhiên bương tay, Lăng Vi té xuống đất… Giấy vẽ bay khắp nơi.
Cũng may bậc thang không cao… nhưng cho dù như vậy, cô cũng cảm thấy cái mông sắp nứt ra.