Lăng Vi nghe giọng cô ta cũng run run, vội trấn an: “Không sao, là một người mình cứu, người kia gây ra không ít phiền toái. Muốn bảo vệ mình, bây giờ phải đưa mình đến nơi an toàn.”
“À…”
Hạ ŧıểυ Hi xoa trên cánh tay nổi da gà: “Sao cảm thấy đáng sợ như vậy. Cậu nhìn đi, trong nhà lộn xộn…”
Lăng Vi giải thích rõ: “Vừa rồi Vương Hân Bình và Vương Hân đã tới, bọn họ ném hết đồ, không liên quan tới mấy người này.”
“À… Thì ra là vậy, mình thấy bọn họ cũng không giống lắm.”
Hạ ŧıểυ Hi nhỏ giọng đáp, lại đột nhiên nghe Lý Thiên Mặc rống lớn: “Hai người đàn bà vừa rồi chính là Vương Hân Bình và Chu Vân?”
Tuy bọn họ đã quen biết bốn năm, nhưng chưa từng gặp Vương Hân Bình và Chu Vân.
Lý Thiên Mặc cả giận nói: “Sớm biết là bọn họ, lão tử nên luộc chết bọn họ!”
Lý Thiên Mặc có một biệt hiệu là thiên ma.
Là biệt hiệu Hạ ŧıểυ Hi ban cho anh ta. Lý Thiên Mặc anh tuấn cao ngất, tiêu sái đẹp trai. Chẳng qua… người này… có hai tính cách song song, có lúc nửa tháng không mở miệng nói chuyện, có lúc sáng sớm nhiệt tình, đối với ai cũng rất tốt, là một người nhân hậu.
Còn Hạ ŧıểυ Hi… tính cách… hướng nɠɵạı. Hoạt bát đáng yêu, hơi nhát gan, thích ăn hàng. Mặt trẻ con, mắt to, rất đẹp, đường về não thường xuyên chạy lệch.
Đi xuống lầu, liền thấy một chiếc Bentley màu bạc ngừng lại trước mắt.
Bất ngờ là Lôi Tuấn đứng trước xe. Chiếc xe Rolls Royce màu đen Diệp Đình ngồi đã sớm không thấy bóng dáng.
Lôi Tuấn đứng cạnh xe, không nói gì, chỉ gật đầu với Lăng Vi.
Lăng Vi cũng không lên tiếng, khẽ gật đầu, coi như chào hỏi.
“Mời cô lên xe.” Ông lão mở cửa xe cho Lăng Vi.
ŧıểυ Hi lắc lư trước xe, nhìn chiếc xe kia, ngây ngẩn hỏi Lăng Vi: “ŧıểυ Vi, đây là xe gì? Nhìn thật sang trọng.”
Ông lão trả lời thay cô: “Đây là Bentley.”
“A… Hình như rất nổi tiếng nha!” ŧıểυ Hi nhìn chiếc xe kia, đột nhiên vui vẻ: “Ai u… Bentley! Chữ B cánh dài*, mình nhớ.”
(*) Logo hiệu xe Bentley.
“Chữ B cánh dài…” Lý Thiên Mặc 囧.
“Không phải sao?” ŧıểυ Hi nhìn chằm chằm logo kia, đúng là… Một chữ B, mọc một đôi cánh ah!
Lý Thiên Mặc: “ŧıểυ Hi, cậu quá dơ bẩn!”
ŧıểυ Vi vô tội: “Mình bẩn? Mình làm sao bẩn?”
Lăng Vi che mặt, trời ạ… vở kịch này chuyển biến thật thần kỳ!
Vừa rồi còn tâm tình uất ức, trong nháy mắt vui vẻ, Lăng Vi lắc đầu cười khổ, ŧıểυ Hi… còn có bản lĩnh làm người ta quên đi phiền não trong nháy mắt…
Lúc này, Lôi Tuấn liếc mắt, khóe miệng run rẩy, nói: “Cũng may tượng đồng của Rolls Royce mặc quần áo… Nếu không, không chừng sẽ bị nói thành…”
ŧıểυ Hi nghi ngờ: “A? Anh nói về Rolls Royce sao?” Cô ta lấy điện thoại ra, tìm hình, sau đó há to miệng: “Thì ra… Đây là tượng người! Tôi luôn cho là con bướm!”
Lôi Tuấn cười lên: “Cô nói đúng! Cánh dài, phải là con bướm…”
ŧıểυ Hi lè lưỡi, làm mặt quỷ, lên xe theo Lăng Vi.
Xe nhanh chóng chạy đi.
Không bao lâu, tài xế nói với Lôi Tuấn: “Lôi thiếu, có chiếc Toyota luôn đi theo chúng ta.”
Lôi Tuấn nhìn chằm chằm GPS một hồi: “Để bọn họ đi theo. Đến nơi, xem bọn họ có dám làm gì hay không.”
Sau hai giờ, xe lái đến một nơi rộng rãi, chậm rãi lái vào một tòa trang viên…
Người trong xe Toyota phía sau sợ ngây người.
Mẹ nó! Đây là người nào?
Trang viên! Trước mặt lại là một tòa trang viên!
“Đừng theo nữa! Mẹ nó, không muốn chết thì lập tức quay đầu!”
Mặt thẹo ngồi sau xe Toyota gấp gáp hô to: “Quay đầu! Mau quay đầu quay đầu!”
Còn chưa nói xong, đã nghe tiếng còi báo động chói tai vang lên.