Hận không thể đi đến bên cạnh vách núi nào đó, đẩy Mạc Khinh Hàn xuống.
Mạc Khinh Hàn cũng bực bội, rõ ràng đánh nhau Lữ Tâm Tâm là Lưu Viễn, sao bị thương lại là cô?
Chẳng lẽ đây là nằm thôi cũng trúng đạn trong truyền thuyết?
Phong cảnh trên núi cực kỳ đẹp, thỉnh thoảng Lục Vũ Hiên lại trò chuyện với Mạc Khinh Hàn, trong đầu Mạc Khinh Hàn nhiều tâm sự, không rảnh quan tâm cậu.
Mỗi lần Lục Vũ Hiên không nhịn được muốn nói chuyện với Mạc Khinh Hàn, Diệp Thần đều cản phía trước, lặng lẽ trừng mắt nhìn cậu.
Lục Vũ Hiên lại nuốt lời muốn nói về.
Đi đến giữa trưa, Lục Vũ Hiên không nói được với Mạc Khinh Hàn nửa chữ.
Diệp Thần mở nắp bình giữ nhiệt, đưa nắp cho Mạc Khinh Hàn: “Khát nước không? Uống nước đi.”
Hôm nay cô không mang theo gì, Diệp Thần lại cõng một cái bọc lớn! Bên trong có nước ấm, có bánh mì, có đồ ăn vặt, còn có táo, dao gọt trái cây!
Từ đầu cho đến giữa, trưa, cô nɠɵạı trừ chơi, thì là ăn.
Cô uống hai ngụm nước, Diệp Thần đóng nắp lại, lấy táo ra gọt táo cho cô.
Những bạn học nữ khác mắt trợn sắp lồi ra, Lữ Tâm Tâm đi tìm chủ nhiệm lớp cáo trạng --------
“Thầy! Mạc Khinh Hàn và ‘Lâm Nghệ Phong’ yêu sớm! Hai người bọn nhất định là đang yêu nhau! Em nhìn thấy Lâm Nghệ Phong gọt táo cho Mạc Khinh Hàn!”
Chủ nhiệm lớp nói: “Gọt táo thì là yêu sớm sao? Vậy chẳng phải Mạc Khinh Hàn và Lâm Nghệ Phong yêu sớm với tất cả bạn học sao?”
Chủ nhiệm lớp chỉ ra sau, Lữ Tâm Tâm quay ra nhìn thấy Mạc Khinh Hàn và Lâm Nghệ Phong đang chia ăn cho mọi người.
...
Trong lớp hơn sáu mươi học sinh, nháy mắt đã xơi hết balo của Diệp Thần.
Mạc Khinh Hàn ngồi trên tảng đá lớn cười: “Còn không mau cảm ơn em, giờ balo rỗng rồi, nhẹ hơn nhiều đúng không?”
Diệp Thần muốn nhéo mặt cô, ngốc quá, chia hết đồ ăn như vậy thì cô ăn gì?
Lữ Tâm Tâm cảm giác mình bị cô lập! Cô ta nhìn các bạn của mình cười cười nói nói, có ăn có uống.
Chỉ có mình cô ta đầy bụng lửa giận, không có chỗ phát tiết!
Khách du lịch trên núi dần nhiều hơn, trong lòng Lữ Tâm Tâm cũng sinh ra ý nghĩa xấu.
Trong tay cô ta cầm chai nước suối, định lát nữa hắt vào người Mạc Khinh Hàn!
“Hừ!” chờ lát nữa, cô ta sẽ giội nước khoáng lên đầu Mạc Khinh Hàn: “Để xem mày còn xinh đẹp được không! Còn mặc quần áo mới, tao xem quần áo mày ướt đẫm thì m làm được gì!”
Lữ Tâm Tâm mở nắp chai ra, cô ta chậm rãi đi đến gần Mạc Khinh Hàn.
Cô ta làm bộ nói chuyện Lục Vũ Hiên.
Mạc Khinh Hàn ngồi trên tảng đá lớn, ở góc độ này, nếu chai nước của cô ta giội xuống, có thể giội hết lên đầu Mạc Khinh Hàn, nếu Mạc Khinh Hàn né, vậy nước sẽ thuận theo cổ Mạc Khinh Hàn chảy xuống.
Lương Thành tháng mười, thời tiết đã hơi lành lạnh, quần áo bên trong ướt đẫm, không chết cóng mới là lạ!
Lữ Tâm Tâm cười âm hiểm, chai nước trong tay dần nghiêng về phía Mạc Khinh Hàn.
Mạc Khinh Hàn đang dõi mắt nhìn đỉnh núi đầy lá phong ở đằng xa, trong đầu cô dần hình thành một cuốn ŧıểυ thuyết động lòng người.
Cô càng nghĩ càng xuất thần, ánh mắt mông lung đặt giữa mây mù. Trên núi không chỉ có lá phong đỏ, còn có cây tùng xanh, cây lá vàng...
Cô đang mải mê suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy sau lưng có nữ sinh hét lên một tiếng: “A ---------“
Mạc Khinh Hàn quay đầu, thấy Lữ Tâm Tâm dính đầy nước.
Bên cạnh, Diệp Thần ngoài cười nhưng trong không cười nhếch môi, vừa xem kịch vui, vừa cầm khăn tay lau nước đọng trên tay.
Lữ Tâm Tâm hét lên: “Lâm Nghệ Phong! Anh bị bệnh à? Sao anh lại vẩy nước lên người tôi? Anh nhìn xem quần áo tôi ướt hết rồi!” Cô ta kéo áo len màu đỏ.
Diệp Thần híp mắt, lạnh lùng liếc nhìn cô ta. Lữ Tâm Tâm mắng kinh hơn: “Bệnh tâm thần!” Quần áo cô ta ướt đẫm, vốn muốn tính kế Mạc Khinh Hàn, ai ngờ, cô ta đang định dội nước lên đầu Mạc Khinh Hàn, đúng lúc này, Lâm Nghệ Phong đột nhiên đẩy chai nước về phía cô ta.
“Ào --------“ Chai nước đổ hết lên người cô ta, đáng hận hơn chính là, sau khi Lâm Nghệ Phong đẩy nước vào người cô ta, còn không buông tay, mắt thấy nước chảy vào quần áo cô ta, không sót lại giọt nào, anh mới buông tay, cái chai rơi xuống đất.
Cái chai lăn trên mặt đất.
Nước lạnh kia, chảy vào trong quần Lữ Tâm Tâm.
Quấn lót của cô ta cũng bị ướt!
Lữ Tâm Tâm lạnh run cầm cập, nước mắt lập tức rơi xuống...
“Tiền mất tật mang.” Lục Vũ Hiên nhìn thấy tất cả, ban nãy cái chai trong tay Lữ Tâm Tâm nghiêng đi, Lục Vũ Hiên đã phát hiện ra sự khác lạ.
Cậu đang định đưa tay ngăn, không ngờ động tác của tên Lâm Nghệ Phong còn nhanh hơn cậu!
...
Lữ Tâm Tâm dậm chân chạy về phía trước, đằng trước có nhà gỗ nhỏ, là nhà vệ sinh công cộng.
Cô ta phải cởi qυầи ɭóŧ bên trong ra. Nếu cứ mặc thế về nhà, nhất định sẽ bị bệnh.
Cô ta sợ mất mặt, cho nên không ở cùng bạn bè.
Một mình đầy bụng khuất nhục chạy về phía trước.
Chạy chạy, cô ta cảm giác bụng hơi đau. Cô ta đưa tay ôm bụng, cái bụng lạnh buốt.
Bụng dưới nằng nặng, không biết có phải dì cả đến hay không...
Trên trán Lữ Tâm Tâm toát ra mồ hôi lạnh. Hôm nay cô ta không mang băng vệ sinh! Quần áo cũng ẩm ướt, nếu dì cả tới thì phải làm sao?
Cô ta nén đau chạy đến nhà vệ sinh.
Cô ta kéo cửa gỗ ra, bên trong là nhà vệ sinh sạch sẽ. Bên trên có thông gió, không có mùi gì.
Bi kịch là, dì cả đến thật rồi! Má ơi, vậy phải làm sao giờ?
qυầи ɭóŧ bên trong đã ướt đẫm! Dì cả lại tới, cô ta muốn chết!
Cô ta nhanh chóng kéo quần lên, đi ra khỏi nhà vệ sinh, muốn gọi mấy người Ngô ŧıểυ Lỵ đi mua băng vệ sinh giúp cô ta.
Nhưng, lực chú ý của bọn Ngô ŧıểυ Lỵ đã ở hết trên người Lâm Nghệ Phong, cô ta gọi kiểu gì, bọn họ cũng không nghe thấy.
Cô ta gấp đến độ đầu đổ đầy mồ hôi, bụng âm ỉ... bởi vì quần áo quá lạnh.
Tất cả đều là nước! Cơn lạnh khiến cô ta run rẩy.
Cô ta lại chạy về nhà vệ sinh, trước tiên cởi qυầи ɭóŧ ra đã rồi nghĩ cách sau!
Cô ta cởi quần jean xuống, còn chưa cởi quần trong ra, đột nhiên nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng ‘sss’ ------------
“Rắn ------- a ---------- cứu mạng!” Lữ Tâm Tâm đá tan cửa, mặc quần trong màu phấn hồng chạy ra --------
Cô ta không mặc áo khoác, áo len màu đỏ rất ngắn, không che được gì!
Du khách trên núi, bao gồm cả học sinh cấp ba, tất cả đồng loạt nhìn cô ta, ngẩn người.
Không phải vì cô ta chân trần chạy đến, mà vì, sau mông cô ta, có một con rắn đang cắn -----
Con rắn kia như cái đuôi của cô ta... cực kỳ kinh dị, lại khiến người khác buồn cười ----------