Mấy ngày nay, bọn họ đi dạo thành phố cổ xưa kết hợp với hiện đại.
ŧıểυ Bạch dẫn cô đi chơi khắp nơi, Lạc Y thích trượt tuyết nhất.
Gần trang viên Oro có một sân trượt tuyết nhỏ, mấy ngày nay, mỗi ngày Lạc Y đều tới đây trượt tuyết.
Mắt thấy sắp hết năm. Lạc Y vừa trượt tuyết vừa hỏi ŧıểυ Bạch: “Khi nào chúng ta về? Còn hai ngày nữa là 30 tết rồi, em muốn về cùng ba mẹ em.”
Tối 30, cô chưa từng ở bên ngoài, cô lớn như vậy, đều ăn tết ở nhà. Huống chi, mùa xuân trong nước chúng ta cũng không phải là ngày lễ của nước ngoài.
Hơn nữa, người nhà ŧıểυ Bạch không có chút tình cảm gì với anh, nếu hai ngươò họ ở đây thì quá vắng lạnh. Cô muốn cho ŧıểυ Bạch thể nghiệm chút ấm áp của gia đình.
Mặc dù lần trước anh đến nhà cô, mẹ cô còn đuổi anh ra ngaoì, nhưng sau khi tiếp xúc, mẹ cô cũng đã sớm bỏ tối theo sáng, hoàn toàn nghiêng phía về con rể của bà.
ŧıểυ Bạch cũng rất muốn đến nhà cô cùng ăn tết. Ba mẹ cô đều tốt vô cùng, đến lúc đó nhất định náo nhiệt lắm.
ŧıểυ Bạch nói: “Tối mai chúng ta đi đi, ngủ một giấc trên máy bay, mở mắt liền đến.” Anh vừa nói vừa cười thần thần bí bí, ánh mắt anh giảo hoạt xoay chuyển:”Anh còn có một chuyện quan trọng chưa làm xong.”
Lạc Y nhìn dáng vẻ kia của anh, cũng biết anh lại có ý xấu gì…
Có điều ŧıểυ Bạch sẽ không chôn sống cô, cô thoải mái đáp ứng: “Được!”