ŧıểυ Bạch ôm cô, lại kéo cô vào trong chăn, anh nói: “Vậy cũng không thể trách anh... Đều là do cái giường này của em phát ra tiếng kêu!”
Lò xo của tấm đệm kêu “cót két” suốt cả một đêm.
Anh không có làm cái gì, xoay mình nó cũng kêu, chuyện này là oan cho anh a!
Lạc Y tức muốn chết! Cái đệm hư này, hại chết cô mà!
Lúc này, ŧıểυ Bạch đột nhiên vui vẻ: “Có cái gì phải xấu hổ, ba mẹ em cũng không phải không biết chúng ta ở chung một chỗ... Hơn nữa, nghe thấy không phải cũng tốt sao? Đây không phải cho chúng ta có không gian riêng sao? Tới đi, chúng ta không thể phụ lòng ba mẹ. Lúc này, nhà không có người, kêu lớn cũng không sao a!”
“Ba —— ba ——” Lạc Y muốn tát anh! ŧıểυ Bạch này thật không biết xấu hổ! Thật là muốn cắn chết anh mà!
Lúc ba mẹ cô trở về, Lạc Y nói với ba mẹ: “Chúng con phải trở về, ngày mai con phải lên tòa án.”
Lúc này Kỷ Mẫn đi vào không bỏ được bọn họ, bà nhìn Lạc Y nói: “Con được nghỉ hai ngày, hai ngày nữa hẳn về.”
ŧıểυ Bạch trong đầu nghĩ, không đổi cái đệm, chắc chắn không thể ở...
Cũng vì kìm nén bên trong, còn để cho ba mẹ cô cho là bọn họ đang bận rộn suốt cả một đêm...
Lạc Y nói: “Ngày mai con có phiên tòa rất quan trọng, tối hôm nay trở về còn phải chuẩn bị.”
Kỷ Mẫn rất mất mác, nhưng bà không nói gì nữa. Bà chuẩn bị rất nhiều món ăn cho bọn họ mang theo, còn cố ý làm tương bản vịt, để cho bọn họ đói có thể ăn trên đường đi.
Buổi chiều hai giờ, Lạc Y và ŧıểυ Bạch từ nhà đi ra.
Lúc trước khi ra cửa, ŧıểυ Bạch mời mời ba mẹ Lạc Y, nói: “Khi nào hai bác có thời gian rãnh, có thể tới ở cùng với chúng con ít ngày.”
Kỷ Mẫn trong lòng vui vẻ, nhưng thế nào ngoài miệng cũng phải nói: “Chúng ta mới không đi! Các con đừng hy vọng, chúng ta tới để hầu hạ tụi con!”
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng đang suy nghĩ, đợi đến cuối năm, có thời gian rảnh liền đi qua thăm hai đứa nó!
ŧıểυ Bạch cùng Lạc Y lái xe đi, Kỷ Mẫn đưa cổ nhìn theo xe đến khi mất bóng.
Trong lòng trống trải, con gái phải lập gia đình, càng nghĩ lòng càng chua xót, gả cũng khá tốt, tên ŧıểυ tử này không tệ, nếu không bà phải ȶᏂασ toái liễu tâm.
Trên đường trở về, Lạc Y lái xe, ŧıểυ Bạch bận bịu mua giường đệm... Anh thật hối hận! Tại sao mua nhiều đồ điện như vậy, lại không nhớ nổi mua giường đệm chứ?
Đổi một chút đổi! Phải đổi!
Lúc này anh nhìn thấy lò xo của cái đệm cũng đi vòng quanh...
Bất quá, cuối cùng có thể về nhà, mị ha ha —— anh có thể tùy tiện lăng qua lăng lại, thật mong đợi!
Lạc Y hỏi anh: “Tối hôm nay, đến nhà anh, hay là đến nhà em?”
ŧıểυ Bạch nói: “Đến nhà em.”
Cái đó, lão Bà nội hàng xóm, anh thế nào cũng không thể tức được! Để cho bà ta tung tin vịt!
Về đến nhà, Lạc Y khóa kỹ xe, ŧıểυ Bạch vỗ lên lưng mình nói: “Lại đây, ông xã cõng em.” Lạc Y lái xe ba giờ liền, ŧıểυ Bạch rất đau lòng, sợ cô mệt mỏi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Y ngay lập tức đỏ ửng, giận anh nói: “Em không phải là không có chân a, để cho người khác nhìn thấy lại muốn cắn lưỡi.”
ŧıểυ Bạch nói: “Để cho các cô nhai đi a, hai ta càng tốt, các cô càng không vui. Là vì các cô ấy ghen tị, ghen tị vì các cô không tìm được người đàn ông nào tốt như anh.”
“Ha ha... Nhìn mặt em giống nghĩ vậy lắm sao?”
Lạc Y đưa tay sờ lên mặt anh, cô cười nói: “Mặt là đồ tốt, em sẽ làm anh hài lòng.”
ŧıểυ Bạch kéo tay cô, Anh hơi khom người cõng cô lên vai mình.,
Trong tay anh còn xách một túi lớn, còn kéo một cặp da, anh cũng không ngại nặng nhọc.
Hai người lảo đảo lên lầu. Đi tới cửa nhà Lạc Y, ŧıểυ Bạch cố ý dùng sức dậm chân.
Quả nhiên, Lương lão bà nội mở cửa, từ trong khe cửa đi ra bên ngoài nhìn
ŧıểυ Bạch để Lạc Y xuống, ấn Lạc Y ở cửa phòng, anh bá đa͙σ hôn cô, ngón tay nhỏ dài không ngừng chọc cô làm cô ngứa ngáy, Lạc Y một bên tránh, một bên chọc anh, một bên cười.
Hình ảnh xinh đẹp này, để cho người khác không dám nhìn thẳng.