Lạc Y gọi nhân viên phục vụ của khách sạn tới, nhân viên phục vụ mang bàn là tới.
Lúc Lạc y treo bộ âu phục của ŧıểυ Bạch lên trên giá, nhân viên phục vụ mặt đầy nghi ngờ nhìn từ trên xuống dưới, đi đi nhìn lại bộ âu phục này. Bộ âu phục màu trắng này, thẳng đến không thể thẳng hơn.
Cô ta không thể tìm ra được, có chỗ nào cần phải là...
Lạc Y nhỏ giọng nói với cô ta: “Cô cứ tùy ý làm theo ý mình là được.”
Nhân viên phục vụ kia vội vàng là lần lượt từ trên xuống dưới.
Sau khi ŧıểυ Bạch mặc âu phục vào, anh ta nhìn kỹ mình trong gương, miệng không ngừng hỏi: “Có chỗ nào không ổn hay không?”
“...” Lạc Y đi tới chỉnh lại cà vạt giúp anh ta, cô ngước mắt lên nhìn anh ta, nhịn không được bật cười: “Cực kỳ đẹp trai, thật sự rất tuấn tú rất tuấn tú! Sao ngay cả điểm này anh cũng không tự tin vậy?”
ŧıểυ Bạch nhìn kỹ mình trong gương, có vẻ như đã ổn rồi. Anh ta lại đột nhiên nghĩ đến: “Anh không đeo đồng hồ, cũng không mang kẹp cà vạt!”
Lạc Y nhìn anh ta lại muốn kiểu cách, vội vàng nói: “Cha mẹ em không quan tâm đến những thứ đó đâu! Chỉ cần anh có nhân phẩm tốt, đối xử tốt với em, anh ăn mặc giống như con heo, bọn họ cũng sẽ không ngại.”
“...” Nội tâm của ŧıểυ Bạch sụp đổ... cô có thể lấy ví dụ nào tốt hơn không?
Tuy nhiên, cô nói đúng. Có vẻ như đúng là vậy, ngày hôm qua anh ta ăn mặc đẹp trai ngời ngời, còn bị mẹ cô ấy phun thành là hoa hoa công tử!
“Nếu không, thay bộ âu phục màu đen đi?” Anh ta có bóng ma trong lòng với bộ âu phục màu trắng, anh ta nhìn Lạc Y hỏi: “ Có phải màu đen nhìn trầm ổn hơn hay không?”
Lạc Y bật cười mắng yêu anh ta: “Không cần phải thay! Bây giờ bọn họ đã biết anh tốt, cho dù anh có sáng gấp mười lần thế này, bọn họ cũng đều cảm thấy anh dễ nhìn!”
“...” Sáng gấp mười lần cái gì... chúng ta có thể văn minh hơn không?
Lạc Y kéo hắn đi ra, cô ấy lái xe về nhà. Mặc dù cách nhà không xa, nhưng nếu để ŧıểυ Bạch cầm lái, cô không biết kẻ mù đường như anh ta sẽ lái mấy phút thành mấy giờ.
Về đến nhà, Lạc Y nhìn thấy cả phòng đầy người. Lạc Y cảm thấy cực kỳ cảm động.
Anh Đình và chị dâu còn cả anh Tuấn, chị Đình, bọn họ đây từ nửa đêm hôm qua. Bọn họ bận rộn như vậy, còn phải bận tâm đến chuyện của cô.
Lạc Y rất áy náy, tối hôm qua chắc chắn bọn họ đã mất rất nhiều tâm tư khuyên mẹ cô.
Bằng không, chuyện này không thể được giải quyết nhanh đến vậy.