Cô vuốt tóc cười hỏi anh: “Anh định lần đầu tiên tới nhà em liền mang theo đống đồ gia dụng đó?”
“’Sao đâu, không phải rất tiện ích sao? Vô cùng thực dụng.” ŧıểυ Bạch vừa nói vừa gật đâu, càng nghĩ càng cảm thấy mình chọn mấy món đồ này rất có đa͙σ lý.
Anh nói: “Có mấy thứ này lúc ba mẹ em làm việc nhà sẽ đỡ vất vả hơn. Bọn họ chăm sóc em nhiều năm như vậy thật vất vả. Anh hy vọng giảm bớt một chút gánh nặng cho bọn họ, thân ái à, sau này em là phải do anh chăm sóc, hiếu thuận với ba mẹ em cũng là nên.”
Vẻ mặt Lạc Y đau khổ, cô rất muốn cười. Cô kéo tay áo anh nói: “Nhưng cũng không thể mua nhiều như vậy, mấy thứ này nhà em cũng có, nồi cơm điện, lò vi sóng không cần chứ?”
ŧıểυ Bạch vẫn nói: “Cũ có thể đổi mới, ba mẹ em dùng đồ mới, nhất định tâm tình sẽ rất vui vẻ, bọn họ vui vẻ nhất định sẽ khen anh, ôi chao, mau nhìn xem anh phóng khoáng đẹp trai chưa.”
Lạc Y phì cười, cười đau cả bụng.
ŧıểυ Bạch cười vui vẻ bày ra bộ dạng ‘nghe anh sẽ không sai đâu’.
Hai mắt cơ trí đó thật mê người.
Lúc này người bán hàng gia dụng đi tới hỗ trợ: “Tiên sinh, ngài còn muốn mua gì, chúng tôi có thể giao hàng tận nhà.”
ŧıểυ Bạch lại chọn máy giặt, còn điều hòa nữa: “Cái này, cái này.”
Lạc Y đè lại tay anh nói với người bán hàng: “Mấy thứ kia chúng tôi đều không cần nữa.”
ŧıểυ Bạch nhìn cô, Lạc Y nghiêm túc nói: “Lần đầu tiên đi gặp ba mẹ em không thể mang theo mấy thứ này, anh muốn hù chết ba mẹ em sao?”
Người bán hàng nói: “Có sao đâu ạ, dù sao cũng là tâm ý, mua sớm mua muộn đều là mua.”
ŧıểυ Bạch gật đầu, Lạc Y nóng nảy: “Không được, kiên quyết không được, chỉ cần mua hoa quả chút thức ăn là được rồi, nếu anh còn đòi mua mấy thứ này em sẽ không mang anh về nhà nữa.”
ŧıểυ Bạch nhanh miệng nói: “Vậy nghe em, chuyện lớn của anh do em làm chủ.”
Người bán hàng không nhịn được cười ra tiếng, không nghĩ tới... lại gặp được người đàn ông bị vợ quản chặt.
Được rồi, người ta đã bảo không, cô cũng không còn cách nào nên đành để hàng lại chỗ cũ.
ŧıểυ Bạch ngăn cô ta: “Không cần, cô dựa theo địa chỉ này ngày mai mang qua.”
“Không phải nói không mua sao?” Lạc Y trừng anh.
ŧıểυ Bạch cười giải thích nói: “Hôm nay là lần đầu tiên gặp ba mẹ em, ngày mai chính là lần thứ hai gặp. Khi đó bọn họ khẳng định sẽ không bị dọa nữa.”
Lạc Y bị chọc cười: “Được rồi, vậy anh mua đi. Việc nhỏ của em do anh làm chủ.”
Trong lòng Lạc Y cảm giác ngọt ngào……
Ngọt giống như ngậm kẹo. Nếu anh đã có lòng vậy cô cần tôn trọng anh.
Cô nhìn khuôn mặt tuấn tú của ŧıểυ Bạch, phát hiện mình không có tiền đồ mà hoa si, tính cách của cô vốn dĩ không phải như vậy.
Trong lòng Lạc Y loạn thành một đoàn bởi vì cô phát hiện cô thật sự càng ngày càng thích ŧıểυ Bạch, chưa bao giờ có cảm giác này, tật muốn dính lấy anh.
Dù chỉ là nắm tay, ôm eo nói lời nhỏ nhẹ cũng có thể khiến cho trái tim cô đập loạn nhịp.
Lúc thì anh nghịch ngợm, lúc thì nghiêm túc, cô chẳng thế nào phân rõ ai mới chính là anh, nhưng mà mặc kệ anh như thế nào cô đều thích đến chết đi sống lại.
Hai người chọn xong đồ gia dụng, để nhân viên bán hàng giao hàng vào sáng ngày mai, ŧıểυ Bạch lại đi mua hai giỏ hoa quả, hoa tươi, thuốc lá và rượu, còn một ít thực phẩm dinh dưỡng nữa.
Từ siêu thị đi ra, bọn họ đặt đồ vào xe, đối diện siêu thị là một cửa hàng trang sức lớn, ŧıểυ Bạch kéo Lạc Y đi vào.
Lạc Y nhỏ giọng hỏi anh: “Đến đây làm gì?”
ŧıểυ Bạch nói: “Chúng ta mua nhẫn tình nhân đi.”
Lạc Y vươn tay: “Không phải có nhẫn đây sao?
ŧıểυ Bạch kéo cô đi vào, vừa đi vừa nói: “Đó là anh chọn nhưng không biết em có thích không, hiện tại em chọn cái em thích, anh tặng cho em.”
“Ôi không cân đâu.” Lạc Y giữ tay anh lại, gấp gáp nói: “Nhẫn đôi có một là đủ rồi, anh mua thì em sẽ thích. Lúc anh mua nhất định rất dụng tâm, em tin vào ánh mắt anh.”
Cô giơ tay mình lên, ngón giữa của cô đeo nhẫn cưới của anh đưa cho, là viên nhất tâm, cô biết anh giao trái tim anh cho cô.
“’Em rất thích chiếc nhẫn anh chọn.” Cô ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời nhìn anh.